Chương 3

Lâm Miểu ăn một bữa thật no, nằm trên giường nhỏ tự quạt mát.

Bọn họ ở tiểu viện nhỏ này không ai hỏi tới, ngược lại mặt trời lại đều đặn đến thăm. Giữa trưa, mặt trời bên ngoài tỏa nắng càng hăng, nhiệt độ làm người khó chịu cực kỳ. Tiền tiêu hàng tháng không có, bị lãng quên đã thành thường lệ, vậy nên có băng toả nhiệt cũng không ai đưa tới.

Bích Như đứng trước tủ quần áo chỉnh lý trang phục của cả hai người, lúc nãy nghe Lâm Miểu nói phải đi nàng cực kỳ cao hứng, những lo âu bất an tích tụ trong lòng cũng tiêu tan đi hết. ( đi là rời khỏi phủ á )

Lâm Miểu thì lại nhắm mắt nghĩ về Trần Ninh và Tạ Diễm. Năm trước ở biên cảnh có loạn lạc, Trần Ninh thân làm tướng phải đi dò xét đất đai, tạm thời không ở trong phủ. Vì vậy Tạ Diễm kỳ thực không chỉ quản chuyện nội vụ, hắn ở bên ngoài còn làm không ít sinh ý, trong tay giữ bao nhiêu mảnh đất, buôn bán qua lại làm nên mạch máu kinh tế cho phủ Tấn vương. Trần Ninh mặc dù không thích hắn, nhưng cũng tin Tạ Diễm thật sự có tài năng, hai người càng giống quân thần hơn là phu thê.

Dựa theo kết cục trong nguyên tác, Trần Ninh nhờ vào tiền Tạ Diễm kiếm được mà phát triển quân lực trở nên lớn mạnh, đủ sức xuất binh phản lại chính thân biểu ca của mình, sửa sang lại non sông quốc gia. Còn Tạ Diễm dùng thân phận thứ trưởng Tống quốc công ở bên cạnh Trần Ninh bồi dưỡng, sau đó trở về kinh thành diệt cả nhà Tạ gia.

Lâm Miểu chưa đọc nguyên văn tiểu thuyết, vậy nên không biết Tạ Diễm ở phủ Tống quốc công chịu loại đối đãi như thế nào. Mà ngẫm lại cũng có thể hiểu, một đứa trẻ mới sáu, bảy tuổi đột nhiên được mang về nơi xa lạ làm thứ tử, đối với việc thân phận chuyển biến bất ngờ như vậy tất nhiên sẽ thấy mờ mịt luống cuống. Lúc đó lại có ngoại lực nào thúc đẩy hắn hắc hóa, bên trong gia tộc lại ngấm ngầm phân tranh đấu đá lẫn nhau, sinh ra tâm lý vặn vẹo của Tạ Diễm bây giờ cũng là hợp tình hợp lý.

Nói cách khác, Tạ Diễm lúc ấy tám chín phần mười đã trở nên biếи ŧɦái. Nghĩ đến đây, Lâm Miểu nhịn không được run rẩy một cái.

Nếu bàn về tuổi tác, Lâm Miểu tin chắc có thể áp được hai người bọn họ. Nhưng bàn về kinh nghiệm cùng thủ đoạn, cậu biết rõ hai người họ tùy tiện rơi một sợi tóc cùng đã toan tính chi li hết cả rồi, trâu bò hơn mình nhiều.

Ở lại đây chịu tâm tư đùa giỡn của bọn họ chính là đi tìm chết,còn không bằng trực tiếp nước mắt lã chã kêu một tiếng gia gia cầu tha mạng còn thực tế hơn.

Lâm Miểu tăng nhanh động tác quạt của mình nhưng cũng đuổi không nổi không khí khô nóng khó tiêu này. Lúc rất vất vả mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, sau đó có tiếng người ở ngoài cửa hỏi: “Có ai trong phòng không?”

Lâm Miểu đánh một tiếng khò khè, Bích Như liền bước nhanh đến mở cửa: “Có chuyện gì sao?”

Người đến là đại nha đầu hầu hạ bên người Tạ Diễm, làn da trắng nõn, thân hình cao gầy, mang trên mặt một nụ cười nhợt nhạt: “Không biết Lâm công tử lúc này có rảnh không, Vương phi có việc muốn làm phiền công tử một chuyến.”

Nhắc tới Tạ Diễm, Bích Như buông hai tay ra phía sau siết lấy váy mình, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Miểu, lúc này mới gật đầu: “Thỉnh tỷ tỷ chờ một chút.”

Dư Văn cúi đầu mỉm cười. Nàng hướng tầm mắt vào cái bàn trò nhỏ nằm trong phòng, chỉ nhìn thấy mấy cốc trà, quả bánh hay các thứ đại loại ngược lại không thấy. Dư Văn ghi nhớ vào đầu liền thu hồi tầm mắt.

Lâm Miểu vốn ngủ không sâu, lúc này đã tỉnh dậy vì nghe tiếng các nàng nói chuyện, trong lòng dậy nỗi kinh hoảng như vừa có trận mưa to gió lớn. Cậu trở mình ngồi dậy, trong đầu chợt lóe lên đủ loại khả năng có thể xảy đến, nhưng mãi cũng không nghĩ ra Tạ Diễm tìm mình nói chuyện là vì cái gì.Bích Như bước đến bên giường, khom lưng nhặt giày lên xỏ cho cậu. Lâm Miểu cũng nhanh chóng đứng dậy, trên trán vài sợi tóc mai thấm mồ hôi dính lên cũng không đoái hoài tới, một khắc cũng không dám dông dài.

Dù sao với tình cảnh của cậu bây giờ đi, rất có thể chỉ vì đến muộn mà bị chém ngay một đao đó.

Dư Văn hơi cúi đầu, bên tai nghe được tiếng bước chân lẫn lộn, tầm mắt lại hướng vào trong liền thấy một đôi giày nam nhỏ gọn. Nàng nhấc mí mắt lên, vừa lúc thấy Lâm Miểu đang hoang mang hoảng loạn đỡ đai lưng của mình, đôi mắt hoa đào với đôi con ngươi to tròn đen láy, mang đến cho cậu nét đáng yêu lanh lợi. Không nói đến nam tử, cả nữ tử cũng không thể có được vẻ đẹp trong sáng ấy, trách không khỏi Tấn vương lại coi trọng cậu.

Dư Văn hướng Lâm Miểu nở một nụ cười, khách khí nói: “Quấy rầy Lâm công tử chợp mắt, làm phiền công tử theo ta một chuyến đến Thanh Thu viện.”

Lâm Miểu đánh bạo dò hỏi Dư Văn: “Không biết Vương phi tìm ta có việc gì?”

Dư Văn cũng không tiết lộ, chỉ nói: “Công tử đi liền biết.”

Lâm Miểu thầm nghĩ: “Biết là đi liền biết, lão tử chỉ sợ mình một đi không trở lại a.”

Bích Như hữu tâm tiễn cậu đi, bất quá Lâm Miểu không còn tâm tử để ý nàng.

Dọc theo hành lang một đường tiến về phía trước, rẽ đường này lại quặt đường kia, trắc trở khoảng nửa khắc đồng hồ mới đến nơi. Trước mặt Lâm Miểu liền xuất hiện một mảnh sân thanh u*, trong sân có rất nhiều bà tử nhẹ bước di chuyển.

( thanh u: màu xanh u ám, nhạt màu )

Nơi đây mang bầu không khí ngột ngạt khó thở, làm lòng Lâm Miểu nguyên bản đã căng thẳng lo lắng còn bất an sợ hãi hơn. Không biết trong phòng Tạ Diễm có khi nào chui ra một yêu quái bốn tay bốn chân không.

Dư Văn dừng bước trước chân hành lang, nàng quay đầu hướng Lâm Miểu nói: “Công tử đứng đây chờ một chút.”

Nàng trước tiên bước lên vài bậc, vén rèm cửa bước vào, ước chừng sau khi Lâm Miểu thở mười mấy cái, trong phòng mới ló ra cái đầu tròn của tiểu nha đầu hướng Lâm Miểu nói: “Lâm công tử, Vương phi mời ngài vào nói chuyện.”

Lâm Miểu nỗ lực trấn định bản thân, cậu cất bước lên bậc thang, cúi đầu xuyên qua màn cửa vào trong phòng.

Trong phòng không khí như một trời một vực với bên ngoài, đồ đựng đá tản ra hơi mát nhè nhẹ xoa dịu lòng người, ngăn cách hoàn toàn với thời tiết mùa hè nóng bức ngoài kia.

Chưa kịp thở ra một hơi, Lâm Miểu chỉ dám cúi đầu từ khi bước vào phòng liền nhìn thấy ngay trước giường có một đôi giày hắc sắc cùng vạt áo bào có viền vàng rũ xuống, không cần nghĩ nhiều, đó chính là Tạ Diễm.

Dựa theo những lễ tiết trong trí nhớ của mình, Lâm Miểu không nói hai lời liền hành lễ, chỉ là thời điểm mở miệng nhịn không được run rẩy hoảng loạn, thành ra lời ra khỏi miệng lại thành nói lắp: “Tham kiến, tham kiến Vương phi.”

Một câu nói lắp phát ra, cả phòng tựa hồ cũng lặng hai phần.

Lâm Miểu lúc này chỉ muốn khóc lớn, cậu nghĩ đời trước bản thân mình cũng không làm chuyện gì thất đức, vì sao hiện tại lại phải chịu khổ như thế này?

Nhưng mà sau một khắc, ngoài dự liệu của Lâm Miểu, Tạ Diễm mở miệng nói: “Ừ, ngồi xuống đi.”

Thanh âm của hắn ôn hòa cực kỳ, hoàn toàn không phải như Lâm Miểu dự đoán là lạnh lùng lãnh khốc như tính cách được thiết lập trong truyện. Lâm Miểu liền đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn Tạ Diễm một cái.

Tạ Diễm thân mặc áo bào huyền sắc với ống tay áo hẹp, trên đầu đội phát quan bạch ngọc, mặc dù đang ngồi nhưng vẫn có thể mường tượng được thân hình to cao của hắn. Khuôn mặt lại cực kỳ tuấn lãng, khí độ tuyệt hảo.

Lâm Miểu ngồi xuống bên cạnh, vì ấn tượng đầu tiên này, tâm lý không khỏi hoài nghi đối với những lời bình luận mình nhìn thấy trước khi xuyên qua. Cậu từng đọc qua không ít truyện trên mạng, biết rõ lúc thảo luận người đọc thường khoa trương khuyếch đại mọi việc lên, chẳng lẽ Tạ Diễm cũng là bị bọn họ bôi đen hình tượng?

Nghĩ vậy Lâm Miểu liền hơi hơi thả lỏng một chút, nhưng trong phòng này ngoại trừ bọn họ còn có một người khác đứng cũng đã lâu-quản sự các tiểu viện, nhìn thấy Lâm Miểu bước vào phòng, trái tim gã cơ hồ đã nhảy lên cổ rồi.

“Lâm công tử tháng này đã được phát tiền chi tiêu hàng tháng chưa?” Tạ Diễm nhìn Lâm Miểu, tâm tình không khỏi có chút tâm phục khẩu phục.

Lâm Miểu theo bản năng mà lắc đầu.

Người đứng bên kia là quản sự họ Tôn, công việc chính là phân phát tiền tiêu hàng tháng cho mỗi tiểu viện trong phủ này. Lâm Miểu ở tiêu viện không được phát, tất nhiên là do gã quản.

“Tháng này cũng đã qua nửa, làm sao còn có viện tiền chi tiêu chưa được phát, không biết là tiền này Tôn quản sự dùng để làm gì?” Tạ Diễm đưa mắt nhìn Tôn quản sự, một lần nữa mở miệng làm Lâm Miểu phấn chấn không thôi.

Nguyên lại gọi cậu lại đây không phải là muốn dùng dao đâm chít cậu, mà là muốn vì cậu ra mặt!

Lâm Miểu dùng dư quang lén lút đánh giá Tạ Diễm, lập tức cảm thấy người này khả năng không tra không ác như những gì người đọc nói.

Tôn quản sự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết việc này làm sao Tạ Diễm lại biết. Vương phi không phải luôn không để ý đến những chuyện của tiểu viện sao? Lúc trước Lâm Miểu có bao nhiêu tùy hứng, có bao nhiêu thất lễ đối với hắn, Vương phi không phải nên cảm thấy cậu phiền phức cực kỳ sao?

Nghĩ một chút mà nói, tiểu viện kia của Lâm Miểu tiền tiêu hàng tháng vốn cũng không nhiều, Tôn quản sự tưởng rằng coi như Tạ Diễm có biết thì cũng không phải chuyện lớn, nói gã hai câu liền được bỏ qua ngay.

Ngày thường gã quản chuyện tiểu viện, mọi người thấy gã ít nhiều cũng phải tươi cười lấy lòng, làm Tôn quản sự lúc nào cũng thấy lâng lâng. Cố tình lại xuất hiện Lâm Miểu, rõ ràng không hề có chỗ dựa vẫn giữ bộ dạng không biết trời cao đất rộng, vênh váo cực kỳ, còn không hề đem gã đặt trong mắt. Vì vậy gã mới nghĩ giáo huấn Lâm Miểu một chút, cho cậu nếm mùi đau khổ mà nhận thức được nơi này là vương phủ, có quy củ nghiêm ngặt, không tùy tiện như bên ngoài.

Tôn quản sự nghĩ vậy cũng không sai, Tạ Diễm xác thực không để ý đến các tiểu viện, đích xác cũng không thích Lâm Miểu, tiền chi tiêu hàng tháng hắn càng không để trong mắt.

Nhưng trọng điểm không phải Tôn quản sự cắt xén tiền nhiều hay ít mà là gã dám vượt mặt chủ quản là Tạ Diễm này, tự cho là mình thông minh mà chữa lợn lành thành lợn què.

Tôn quản sự ấp úng không nói được câu hoàn chỉnh, mồ hôi trên trán chảy dọc xuống gò má gã.

"Đầu lưỡi Tôn quản sự không nhanh nhẹn lắm nhỉ?” Tạ Diễm nhìn từng tấc từng tấc trên người Tôn quản sự, ánh mắt lóe lên hàn quang. Lời nói mặc dù nhẹ nhàng, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đầu lưỡi không nhanh nhẹn, vậy thì cắt đi.

Lâm Miểu lúc này mới hậu tri hậu giác mà rụt cổ lại, con ngươi thành thật mà nhìn chằm chằm mũi giày mình, không dám ngó ngàng xung quanh.

Tôn quản sự cũng kinh ngạc giật mình một cái, vội vàng mở miệng: “Không, kia, tiền tiêu hàng tháng không phát nô tài đều để trong kho, vốn là muốn mấy ngày nữa đưa cho Lâm công tử.”

Lâm Miểu bên ngoài thì giống đầu gỗ ngây ngốc ngồi, bên trong lại vui sướиɠ thập phần hả giận. Tên ác bá này để cho cậu đói bụng, bây giờ an phận chịu trận đi!

Tạ Diễm xử sự thanh thoát, không nói hai lời, chỉ nâng ngón tay lên chỉ ra bên ngoài phân phó: “Phạm thượng, phạt 30 trượng, trục xuất khỏi phủ.”

Lời của hắn vừa phát ra, hai thị vệ ở bên ngoài nhanh chóng tiến vào lôi Tôn quan sự mặt mũi trắng bệch ra. Chỉ trong chốc lát, ngoài sân liền vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Tôn quản sự, bất quả chỉ kêu được mấy tiếng, ngay sau đó liền biến thành thấp giọng nghẹn ngào, dường như trong miệng bị bịt lại bằng thứ gì đó.

Thỉnh thoảng mấy tiếng nghẹn giọng gào thét lọt vào tai, dọa Lâm Miểu sợ hãi nổi hết da gà, cả người rất không dễ chịu.

Tạ Diễm đứng dậy trực tiếp đi vào nội thất, không để ý đến cậu. Vẫn là Dư Văn tiến lên tiễn khách, nàng vẫn giữ giọng điệu khách sáo như lúc đầu, ôn hòa nói với Lâm Miểu: “Làm phiền Lâm công tử đi chuyến này rồi, lập tức sẽ có người đến đưa tiền tiêu hàng tháng cho ngài.”

Lâm Miểu gật đầu cảm tạ Dư Văn. Bước ra khỏi phòng, chỉ thấy Tôn quản sự mới nãy trông còn rất khỏe khắn, sung sức mà giờ đã bị đánh đến mông xuất huyết, sắc mặt tái nhợt sắp ngất đi, chỉ sợ là không còn nửa cái mạng.

Trong con mắt của Lâm Miểu, gương mặt Tôn quản sự phút chốc lại biến thành gương mặt của cậu, như là Lâm Miểu đang chứng kiến kết cục không lâu sau của bản thân mình.

Cậu quay lưng lại một mạch bước ra khỏi Thanh Thu viện, đi được một đoạn tới chỗ vắng người liền thở phào một hơi, cảm tạ trời đất vì đã để cậu sống sót trở về, sau đó chạy như bay về tiểu viện.

Tạ Diễm quả nhiên không phải là người!

( editor lỏ mới thầu truyện đã bị deadline khác dí nên up chap hơi thưa, hứa cuối tuần làm việc năng suất up truyện cho anh em xem )