Chương 4

Từ lúc Lâm Miểu rời đi, Bích Như ngồi trong phòng như ngồi trên đống lửa, lo lắng không thôi, nàng đi đi lại lại trong sân hai vòng, chờ đến đầu đổ đầy mồ hôi. Bỗng bên tai truyền đến tiếng bước chân vội vã, như là bị quỷ đuổi, nghe mà thấy sốt ruột.

Bích Như lùi về phía sau nửa bước, còn chưa kịp hoảng sợ phòng vệ đã thấy Lâm Miểu xuất hiện, mồ hôi trên mặt rớt xuống như hạt châu sa, so với nàng còn nhiều hơn. Cậu chạy vọt vào sân, lướt qua Bích Như phóng một mạch vào phòng.

Bích Như trong lòng giật mình, còn tưởng thiếu gia nhà mình tính khí hung hăng ra ngoài gây hoạ, bị người ta đuổi mới phải chạy vội về. Nàng đầy mặt lo lắng muốn hỏi nguyên nhân, Lâm Miểu lại vì một đường lao nhanh không kịp thở mà vừa mệt vừa khát, lập tức chỉ nghĩ đến việc uống hơn nửa bình trà, sau đó mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Lâm Miểu lúc này mới bình tĩnh lại, chưa kịp giải thích mọi chuyện với Bích Như, bên ngoài lại có người tìm tới. Kết hợp với bộ dạng chật vật nóng vội chạy về phòng của cậu, Bích Như liền cho rằng ngừoi bên ngoài chính là truy binh, đang muốn ra mặt bảo vệ cậu, không ngờ người tới mang đến quần áo, đồ dùng, cả băng toả nhiệt cũng mang đến, vừa nhấc vào cả phòng liền tản mát khí lạnh.

Người đến tuy không cung cung kính kính với Lâm Miểu, nhưng rất khách khí, cùng sắc mặt mấy ngày trước đối với họ khác một trời một vực.

Mặt khác còn đưa cho Lâm Miểu mừoi lượng bạc, Bích Như nhìn mà không khỏi cao hứng.

Lâm Miểu vẫn như cũ trong lòng sợ hãi, vừa nghĩ tới bộ dạng Tôn quản sự lúc nãy liền cảm thấy đó chính là tương lai không xa của mình, đồng thời hạ quyết tâm không cần bồi dưỡng thân thể nữa, ngày mai sẽ đi cáo từ luôn.

Ở trong môi trường này đừng nghĩ đến việc dưỡng thân thể tốt lên, một ngày không bị doạ tới run rẩy đã là may mắn lắm rồi.

Mặt trời lặn, nhường chỗ cho Mặt Trăng toả sáng, những tia nắng nhẹ nhàng khuất ló sau tầng mây. Tia chớp chia màn đêm thành hai nửa, tiếng sấm ầm ầm đánh vang vọng trên đỉnh núi ngoài thành, nặng nề quấy nhiễu lòng người không yên.

Dư Văn đốt đèn l*иg đứng trên hành lang, ánh nến trong l*иg nghiêng ngả nhấp nháy tựa như sắp vụt tắt. Những giọt mưa li ti bên ngoài cứ tí tách rơi xuống không ngừng, xuôi theo từng ngóc ngách mặt đường lát đá mà uốn lượn chảy.

Mấy bà tử vì di chuyển đồ đạc trong viện hoa mà dính không ít nước mưa, lúc này cả người ướt đẫm có chút chật vật chạy lên hành lang, những giọt nước theo động tác của bà tử mà văng tung toé, văng cả lên làn váy sạch sẽ của Dư Văn.

“Đêm nay nghỉ sớm một chút, không cần ở đây hầu hạ, nếu như Vương phi không gọi cũng không cần quấy rầy ngài.”

Các bà tử nghe lời nàng nói đều thở phào nhẹ nhõm, cung cung kính kính lui xuống. Dư Văn quay đầu lại nhìn gian phòng đèn đuốc sáng chưng một cái, sau đó cũng cụp mắt quay người chậm rãi rời đi.

Ở trong phòng, từ bàn ghế đến bàn trà, hết thảy đều được đặt một cây nến. Những ánh nến nhấp nháy to to nhỏ nhỏ như những đốm lửa toả ánh sáng khắp phòng, mang đến cảm giác huyền ảo như quỷ mị vừa giáng lâm xuống trần gian. Tại nơi hoả quang tầng tầng chiếu tới, Tạ Diễm cau mày nằm trên giường mềm, cùng những suy nghĩ miên man lâm vào mộng cũ.

Dưới tán ô giấy mỏng manh, một vị phụ nhân lôi kéo hắn lại gần, trước mặt hai người là một ao hồ nở rộ hoa sen, trên mặt nước dải dầy những hạt mưa nhỏ vụn.

“Mấy ngày nữa phụ thân ngươi sẽ tới đón chúng ta, A Diễm có muốn đi hay không?” Vị phụ nhân với ngữ khí chờ đợi mừng rỡ nói, trong lời nói còn mang theo cả mơ mộng ảo tượng như những đứa trẻ ngây thơ.

Hắn hồ đồ ngẩng đầu lên, kêu một tiếng mẫu thân, mặt của đối phương vậy mà lại mờ nhạt như đoàn hơi nước.

Hình ảnh lại nhanh chóng biến hoá, trong mộng hiện tại hắn đã được năm, sáu tuổi, hai tay víu lấy miệng giếng trong viện, nhìn chằm chằm xuống mặt giếng chỉ có thùng đựng nước trôi nổi lềnh phềnh. Một tiểu cô nương ở đâu chạy đến vỗ vai hắn, cừoi hì hì nói: “A Diễm, ngươi đang làm gì thế?”

“Chờ phụ thân ta.”

“Phụ thân ngươi ở kinh thành sẽ không tới đâu, về sau ngưoi cứ theo chúng ta là được rồi.”

Tạ Diễm ngẩng đầu, xa xa nhìn thấy mẫu thân hắn đang kéo ống tay quay lưng lại phía hắn, bên cạnh là một nam tử xa lạ nở nụ cừoi nhẹ nhàng hỏi: “A Diễm có ăn bánh bao không?”

Hắn nhanh chóng gọi một tiếng mẫu thân, vị phụ nhân liền quay đầu lại nhoẻn miệng cười với hắn. Lúc này Tạ Diễm mới thấy rõ mặt nàng, nhưng không chờ hắn mỉm cười đáp lại, phụ nhân bỗng phun ra một ngụm máu, thoáng chốc nhiễm đỏ cả vạt áo, ở ngực mất một khối thịt lớn, lộ ra trái tim đang phập phồng đập.

Một đôi tay khác xuất hiện như ác quỷ mà tóm chặt lấy vai hắn, xoay khuôn mặt sợ hãi của hắn sang chỗ khác, lớn tiếng trách cứ: “Ta mới là mẫu thân ngươi.”

“A Diễm!”

Cảnh tượng bốn phía bị một trận huyết quang làm biến đổi liên tục, Tạ Diễm bị người ta đá ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy nước mắt. Mẫu thân hắn khuôn mặt gầy gò, tư thái vặn vẹo, đôi mắt mở to tràn đầy tơ máu, biểu tình thẫn thờ mà cương trực, nằm trên chiếu cói cùng hắn hai mắt nhìn nhau.

Không có cửa sổ che chắn làm mưa gió từ bên ngoài hắt vào, tạo ra một tiếng vang trầm, thổi tắt mấy cây nến bập bùng cháy đứng gần, đánh thức Tạ Diễm từ giấc mộng kỳ quái cùng hồi ức đau thương tỉnh dậy.

Hắn hoảng sợ ngồi dậy, một tay đỡ trán, ngồi thở hổn hển năm, sáu hơi mới dần dần hồi phục tinh thần. Ánh sáng mập mờ từ số nến còn lại chiếu lên nửa khuôn mặt hắn, lộ ra thần sắc tối tăm không rõ, tròng mắt lạnh như băng phản chiếu ánh nến bập bùng.

Mưa vẫn rơi trong màn đêm mờ mịt.

Lâm Miểu tối hôm qua ngủ ngon lành mặc tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, sáng sớm còn không triệt để tỉnh táo, Bích Như liền đứng bên giường khéo léo thay quần áo cho cậu.

Cũng không biết Bích Như tới từ khi nào, sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng cho Lâm Miểu, một cái bánh bao thịt và bát cháo nhỏ, còn kém bưng đến tận giường đút cậu ăn.

Nếu cuộc sống như thế này mà ở ngôi nhà trước kia của cậu, Lâm Miểu tuyệt đối không nói hai lời chỉ ôm chăn hưởng thụ, nhưng bây giờ cậu lại ở Tấn vương phủ, mạng sống còn đang khó bảo đảm.

Lâm Miểu trước ra ngoài sân đi dạo một vòng thư giãn gân cốt, sau đó mới vào phòng ăn điểm tâm rồi sửa soạn dung nhan, quần áo chỉnh tề mới nói với Bích Như về dự định ngày hôm nay của mình, cậu sẽ đi nói lời cáo từ để rời khỏi phủ.

“Nhanh như vậy sao?” Bích Như mặc dù biết phải đi, nhưng không ngờ Lâm Miểu vội như vậy, nàng cũng chưa kịp sắp xếp quần áo, chuẩn bị đồ đạc.

“Ừm.” Lâm Miểu gật đầu, nhất định phải đi a, cậu cũng không muốn thử cảm giác bị cắt mất mấy miếng thịt đâu.

Chỉ là lúc này Trần Ninh không ở trong phủ, vị chủ nhân duy nhất bây giờ là Tạ Diễm, vì vậy Lâm Miểu vẫn phải đi gặp hắn để nói lời từ biệt.

Cũng may thân phận của Lâm Miểu không có trở ngại gì, mặc dù gia cảnh không phải đại phú đại quý, nhưng có thể nói là một ngừoi tự do, đi hay ở là vấn đề do bản thân quyết định.

Lâm Miểu một thân một mình đi Thanh Thu viện, sáng sớm mặt trời còn chưa lên cao nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đang thay đổi. Chờ đến khi tới trước cửa Thanh Thu viện, Lâm Miểu sờ sờ gó má mình thấy đã có chút nóng.

Chắc là do căng thẳng, cậu nghĩ vậy.

Trước cửa viện có một bà tử đứng canh ngăn không cho Lâm Miểu vào, chờ đến khi biết ý đồ của Lâm Miểu mới suy nghĩ chốc lát rồi nguyện ý đi bẩm báo cho cậu.

Lâm Miểu tận lực lê bước chân của mình dịch đến chỗ bóng mát, thừa dịp không có ai liền lén lút dán mặt lên tường để hạ nhiệt độ, nhưng đáng tiếc tác dụng không lớn. Bà tử đi vào nửa khắc đồng hồ mới đi ra, Lâm Miểu tốt xấu còn chưa ở góc tường ủ mình thành cây nấm.

“Lâm công tử, Vương phi mời ngài vào.”

Lâm Miểu nói lời cảm ơn với bà tử, chính mình đánh bạo đi vào.

Hôm nay không giống hôm qua, Tạ Diễm lúc này đứng ở trong sân, trên người mặc thường phục, đang cầm kéo cắt sửa một chậu hoa cỏ.

Lâm Miểu đứng cách hắn năm mét mà hành lễ, hết sức kiêng kị Tạ Diễm trên tay cầm kéo, chỉ sợ hắn sinh khí giơ lên một cái đập chít cậu.

Ngược lại là Dư Văn đứng giữa hai người bọn cậu, khoé miệng còn tủm tỉm cười. Chỉ có điều Lâm Miểu hôm qua thấy thái độ của nàng, cũng không dám tuỳ tiện phân nàng vào loại người tốt, tâm tính đơn giản.

Tạ Diễm mở miệng nhàn nhạt nói một câu, xem như đáp lại lễ tiết của Lâm Miểu, ngoài ra còn chưa liếc cậu tới một lần, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”

Thanh âm của hắn vẫn như trước ôn hoà sáng sủa, song ngữ khí rõ ràng là thiếu kiên nhẫn. Tạ Diễm vốn không đem nam sủng của Trần Ninh để trong mắt, lại càng không vui khi có liên quan gì đến bọn họ. Vậy mà Lâm Miểu ngừoi này, từ hôm qua tới giờ làm phiền hắn tận hai lần, làm kiên nhẫn của Tạ Diễm đã tới giới hạn.

Lâm Miểu nghe ra tâm tình của hắn, trong lòng liền run lên, không dám phí lời cũng không dám làm phiền nữa, nhanh chóng nói: “Ta là tới cùng Vương phi nói lời từ biệt.”

Lời vừa phát ra, ngược lại làm động tác của Tạ Diễm khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Lâm Miểu, trong mắt có một tia bất ngờ.

Hắn còn tưởng là Lâm Miểu tới hỏi thăm tình hình Trần Ninh.

“Chào từ biệt rồi đi đâu?” Tạ Diễm thuận miệng hỏi.

Lâm Miểu lo sợ Tạ đại gia không cao hứng, liền mở miệng chém gió như lúc làm bài thi văn: “Đi ra ngoài du lịch sơn thuỷ, sau đó tìm một chỗ yên ổn, làm nông làm ruộng sống qua ngày.”

Kỳ thực cái này là Lâm Miểu nhớ lại giấc mộng của những ngừoi có ăn học lưu hành ẩn cư mà thuận miệng nói.

“Ta muốn đi xem phía nam hải, phương bắc sơn, ngắm mặt trời lặn lại nhìn mặt trời lên, cảm nhận hơi thở của đất trời thiên nhiên."

( đoạn này editor lỏ có chém một tí cho hay =))

Đây là ước nguyện lớn nhất của mẹ cậu ở đời trước.

Tạ Diễm vì lời Lâm Miểu nói mà cuốn theo liên tưởng, lông mày của hắn không khỏi mạnh mẽ nhíu lại, cây kéo trên tay cũng cùng lúc cắt méo xệch đi, một chút nữa là đêm cây hoa quý báu kia cắt hỏng, không chỉ méo lệch mà cành cây có khi cũng tàn.

Lâm Miểu bị sắc mặt kém cùng cảm xúc biến hoá thất thuờng của Tạ Diễm doạ sợ, cả người không nhịn được run mấy cái.

Cố tình Tạ Diễm lại nhìn về phía Lâm Miểu, làm cậu sợ run mà không dám run lớn. Nguyên bản khuôn mặt đang ửng hồng của cậu lúc này càng thêm trong trắng lộ hồng*.

( ý là mặt ẻm trắng bệch vì sợ nma má thì vẫn đỏ )

Tạ Diễm quan sát cậu một hồi lâu, nhìn đến nỗi Lâm Miểu chân muốn run cầm cập mà quỳ tại chỗ kêu một tiếng đại gia tha mạng, Tạ Diễm mới đột nhiên mở miệng: “Ngươi bị bệnh.”

Lâm Miểu cho rằng Tạ Diễm đang nói đầu óc cậu có bệnh, trong lòng liền không ngừng phỉ nhổ quả nhiên Tạ Diễm thật con mẹ nó không phải con người, không chỉ có tinh thần dằn vặt cậu, bây giờ còn sỉ nhục cậu!

“Ức, chắc là không đâu.” Lâm Túng Túng nhỏ giọng mưu toan cãi lại.

Tạ Diễm lại liếc nhìn Lâm Miểu một cái, lần thứ hai khẳng định: “Ngươi bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng.”

Nếu là người khác, nghe thấy mấy lời như này nhất định sẽ giữ cái tôi ‘có thể chết không thể nhục’. Nhưng là Lâm Miểu, cậu tuyệt đối không mang mạng sống của mình ra so trọng yếu. Không phải chỉ nói cậu có bệnh thôi sao, không chém cậu mấy phát là may rồi.

“Vậy khả năng ta thật sự có bệnh.” Lâm Miểu mặt mày đỏ ửng thành khẩn nói.

Dư Văn ở bên cạnh nghiêng đầu đi, khoé miệng không nhịn được nở một nụ cười.

Tạ Diễm không nghĩ Lâm Miểu sẽ trả lời như thế, cũng thật có chút mới mẻ độc nhất trên đời. Chỉ có điều cái mới mẻ ấy tạm thời không đổi lấy được nửa cái liếc mắt của Tạ Diễm.

Hắn sắc mặt không thay đổi mà quay người lại, phân phó nha hoàn bưng chậu nước đến rửa tay, đưa lưng về phía Lâm Miểu nói: “Lâm công tử là được Vương gia mời về làm khách, đi hay ở không liên quan đến ta, có chuyện gì hãy chờ Vương gia trở về rồi nói với hắn.”

Lâm Miểu ăn cái đinh mềm, bất mãn mà quay người bị mời ra khỏi viện.

Lâm Miểu cảm thấy có chút thất bại, cậu lại đây không chỉ cáo biệt thành công mà còn bị nam chủ vũ nhục một phen, tức giận đến cả người thấy không khoẻ.

Vẫn là Dư Văn đuổi theo cậu nói: “Công tử tựa hồ nhiễm phải phong hàn. Ngài không có đại phu khám bệnh đúng không?”

Lâm Miểu lúc này mới hiểu được lúc nãy Tạ Diễm nói cậu có bệnh là ý tứ này.

Nguyên lai không phải nam chủ sỉ nhục cậu, mà là hắn dụng tâm sỉ nhục cậu, mợ nó, càng tức.

Cơ thể này yếu ớt hơn Lâm Miểu nghĩ, trước rơi xuống nước còn chưa kịp dưỡng cho tốt, ngày hôm qua thấy Tôn quản sự bị đánh mà kinh hãi, cư nhiên sau khi cậu trở về những ‘thành tựu’ ngày trước ập đến, khiến cậu cả người bủn rủn động đậy không nổi, mới có hai ngày mà tiền tiêu cả tháng đều cống hết cho đại phu rồi.

Thể lực không có, tiền tài hay chỗ dựa càng không, chỉ có mỗi cái tâm yếu ớt này, Lâm Túng Túng cắn răng trong ổ chăn hận đến đầu óc choáng váng.