Chương 2

Trương di nương đương nhiên không nói ra được những gì Tạ Diễm hỏi về Lâm Miểu. Nàng thấy Lâm Miểu tỉnh rồi, không bao lâu sau cũng đứng dậy rời đi.

Lâm Miểu một mình ngồi ở trên giường, đem tất cả những thông tin mình biết tập hợp lại trong đầu.

Cậu hiện tại đang sống ở một mảnh đất trù phú, một mảnh đất giàu có, đầy đủ và đông đúc náo nhiệt. Tấn vương Trần Ninh mặc dù là huynh đệ ruột thịt cùng mẫu thân với hoàng đế, nhưng tuổi tác lại kém rất nhiều, y bây giờ chỉ lớn hơn thái tử cũng chính là cháu ruột của y hai tuổi. Tính cả tuổi mụ y mới có 22, chính là thời điểm trẻ trung năng động nhất, bởi vậy hoàng đế sinh lòng kiêng kị y. Cho nên khi Trần Ninh qua nhược quán liền phân y đến phía nam - mảnh đất nằm cách xa kinh thành, năm ngoái lại ban hôn cho y với nhi tử của Tống quốc công Tạ Diễm, cơ bản là chặt đứt con đường trở về kinh thành của Trần Ninh.

Mà Tạ Diễm năm nay 21 tuổi, nghe đồn năm hắn sáu, bảy tuổi mới được quốc công mang về phủ. Tống quốc công vốn không có con nối dõi, đem hắn về coi như con trưởng mà nuôi nấng. Không nghĩ tới sau ba năm Tạ Diễm sống ở phủ, Tống quốc công liền liên tiếp mang tới hai người con trưởng khác về, Tạ Diễm vì thế liền bị lãng quên, bị vứt bỏ sang một bên. Cho nên tới thời điểm chỉ hôn mới bị lôi ra làm vật hi sinh gả đến nơi xa xôi cho Trần Ninh.

Những chuyện này bách tính dân gian sớm đã lưu truyền khắp nơi, bởi vậy trong đầu Lâm Miểu cũng có ký ức.

Năm ngoái chưa…Lâm Miểu siết đầu ngón tay tính toán thời gian một chút, như vậy lúc cậu xuyên đến bọn họ đã thành thân được khoảng nửa năm. Hai người Tạ Diễm và Trần Ninh còn chưa bồi dưỡng tình cảm nhiều, bây giờ vẫn còn mỗi người một nơi sống ở hai viện khác nhau.

Cho nên ít nhất Tạ Diễm cũng chưa bởi vì ăn dấm chua mà muốn dùng dao con phanh thây xẻ thịt cậu.

Lâm Miểu cúi đầu nghịch nghịch cổ tay mình, không hiểu sao nguyên chủ đường đường là một đại nam nhân mà da thịt lại mềm mại trắng trẻo đến thế.

Mà nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, nếu không phải được nuôi đến quá tốt như vậy, làm sao có khả năng bởi vì bị người ta đẩy ngã xuống bể nước, uống phải mấy ngụm mà trực tiếp đi chầu ông bà luôn. Cũng may cậu hiện tại không bị thương ngoài da, chỉ có tinh thần là không ổn định, tu dưỡng dần dần rồi sẽ chuyển tốt thôi.

Lâm Miểu tính toán kĩ lưỡng đường lui nước bước sau này, nơi này ở càng lâu càng nguy hiểm, cậu phải nhanh chóng chạy thoát thân thôi.

Quyết định xong xuôi, tâm lý Lâm Miểu cũng vững vàng hơn không ít, cậu nằm xuống muốn chợp mặt một chút.

Nếu như nhắm mắt lại, lúc mở ra thấy được khung cảnh hiện đại quen thuộc, đó đương nhiên là điều tốt nhất. Còn nếu như vẫn ở nơi này, Lâm Miểu cũng phải cam chịu không thể làm gì khác, điều duy nhất khiến cậu mừng chính là bản thân cậu ở nhà chỉ mang lại phiền não lo âu cho ba mẹ, may mắn còn có anh trai cậu gia thất yên ổn đủ đầy, một vợ một con cả nhà hòa thuận, mặc dù mọi người sẽ bởi vì cậu mà thương tâm, nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ lắng dần xuống, nỗi đau nào rồi cũng sẽ vơi.

Nghĩ tới đây, Lâm Miểu hơi có chút buồn rầu mà trở mình.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những phiến lá của cây cổ thụ, in xuống mặt đất những đốm sáng lờ mờ.

Tiếng bước chân nhỏ vụn từ phía xa truyền đến, từ ngoài cửa truyền đều đều vào trong phòng. Một thiếu nữ áng chừng 15,16 tuổi đỏ mắt đầu đầy mồ hôi bước trên sân. Chờ đυ.ng phải bóng cây cổ thụ rậm rạp trước đại môn mới đột nhiên dừng bước lại, giơ tay cẩn thân đẩy cửa ra.

Người đến chính là Bích Như, tiểu nha đầu hầu hạ bên người Lâm Miểu.

Trong phòng nhỏ, ngoại trừ một chiếc giường mềm cùng chiếc bàn nhỏ bên cạnh, sau bức bình phòng hầu như không có gì cả, đến chỗ ngồi cũng không có, Bích Như liếc mắt nhìn thấy tư thế nằm của Lâm Miểu không sai biệt lắm so với thời điểm nàng rời đi.

Nàng là nhìn vị tiểu công tử này được nuông chiều từ bé, nào có bao giờ phải chịu khổ như này đâu. Bích Như đau lòng thay Lâm Miểu, mũi chua xót, nước mắt liền rơi xuống tí tách trên mặt đất, để lại vệt nước hình đóa hoa thâm sắc.

Lâm Miểu nghe thấy âm thanh có người đẩy cửa liền xoay người mở mắt xem. Trong lòng cậu cũng đang nôn nao nỗi nhớ người nhà, đôi mắt tránh không khỏi có chút đỏ, lúc này cùng Bích Như bốn mắt nhìn nhau, nhìn còn đáng thương gấp đôi.

Lâm Miểu há miệng còn chưa nói được câu gì, Bích Như đã không kiềm chế được lấy khăn tay ra nức nở khóc.

Nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ngũ quan hài hòa hợp lại mang nét trẻ con non nớt, khóc lên liền biến thành bộ dạng nước mắt chảy như mưa, dọa Lâm Miểu lúng túng không biết cách dỗ người sợ hết hồn, vội vàng từ giường ngồi dậy, nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác choáng váng hỏi Bích Như: “Sao lại khóc, ngươi không phải đang đi lấy thuốc hay sao?”

Nói tới chuyện lấy thuốc, Bích Như khóc càng thương tâm hơn.

Nàng vừa lau nước mắt vừa bước nhanh tới bên giường Lâm Miểu thút thít nói: “Không, không lấy được, bọn họ vừa nghe là chúng ta ở đây muốn lấy thuốc, liền nói nguyên liệu đã hết, chính là bắt nạt chúng ta.”

Lâm Miểu đối với kết quả này không bất ngờ lắm, bọn họ sống tại vương phủ này không hề có chỗ dựa, lúc trước tính tình nguyên thân còn rất hung hăng, hiện tại bị người ta bắt nạt một chút cũng không lạ.

Cậu vỗ nhẹ bả vai Bích Như nói: “Không khóc nữa, ta không cần uống thuốc, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi thôi.”

Muốn bắt nạt thì cứ bắt nạt đi, cậu cũng không có ý định ở đây lâu dài, không có gì phải tức giận.

Bích Như coi như ngoan ngoãn, nghe cậu nói vậy tuy rằng còn thấy ấm ức nhưng vẫn gật gật đầu, hỏi: “Công tử đã ăn gì chưa? Ta đi nấu cháo cho ngài ăn nha.”

Lâm Miểu vừa uống một bát cháo nhưng vẫn chưa đủ no. Lúc này nghe Bích Như hỏi, càng cảm thấy bụng trống rỗng. Cậu nói: “Không ăn cháo, còn đồ ăn gì thì tùy tiện xào qua một chút, thêm một chén cơm nữa là được.”

Ăn cháo thì làm sao no được, Lâm Miểu cũng hoài nghi nguyên thân có phải vì ăn cháo nhiều nên sức khỏe mới kém như vậy không.

Ai ngờ cậu vừa dứt lời, Bích Như liền lộ ra thần sắc lúng túng.

“Làm sao vậy?” Lâm Miểu hỏi nàng.

Bích Như bộ dạng muốn nói lại thôi, “Tháng này chúng ta không lấy được tiền tiêu hàng tháng, trong phòng bếp không còn dư nhiều gạo, cái khác thì…”

Nàng ấp úng không nói được hết, Lâm Miểu liền thẳng thắn xuống giường cùng nàng đến nhà bếp xem xét, kết quả phát hiện lời Bích Như nói không còn nhiều gạo là thật. Trong hũ gạo cũng chỉ còn lại một nắm, nấu cháo cũng không đủ để chủ tớ hai người họ ăn.

Trên mặt đất còn một bó hành.

Không còn gì ngoài chữ thảm.

Tiền tiêu hàng tháng nhất định là do Tạ Diễm quản, mà Lâm Miểu ngược lại không hề nghĩ Tạ Diễm sẽ dùng thủ đoạn cắt xén tiền tiêu hàng tháng đối phó với cậu. Dù sao hắn còn có thể tàn nhẫn lăng trì phanh thây cậu, cắt xén chút bạc còn coi là bình thường.

Lâm Miểu suy nghĩ một chút rồi quay ra nói với Bích Như: “Ngươi đi tìm Trương di nương, mượn nàng chút lương thực đủ ăn trong hai ngày đi.”

Dù sao trong phủ ngoại trừ Trương di nương trước mắt còn đối với cậu có chút đồng tình, những người khác Lâm Miểu không dám nhờ vả, vạn nhất chọt trúng dây thần kinh nhạy cảm của vị đại gia nào liền đem cậu bẻ răng rắc cho hả giận thì sao?

Bích Như vừa đi, Lâm Miểu quay về phòng lại nghĩ tới vấn đề rắc rối khác, vì vậy nhanh chóng kiểm tra hành lý bản thân mang đến, kết quả lật tung cả đáy ra cũng chỉ có một miếng ngọc bội cùng một lượng bạc vụn.

Còn mỗi ít bạc như thế, mặc dù là cậu có thể trót lọt rời khỏi Tấn vương phủ, chưa đợi tìm được chỗ dừng chân đã chết đói rồi.

Vậy nên hiện tại ngay cả tiền vốn để chạy thoát thân cũng không có.

Lâm Miểu ngửa đầu uống một chén nước, nghĩ đến bản thân bất lực còn phải ngồi ngốc ở trong ổ sói này một thời gian dài, cả người liền rợn tóc gáy nổi da gà.

Bích Như đi ra ngoài một chuyến rất nhanh đã trở lại, trên tay nàng mang theo nửa cân gạo, nửa cân bột mì cùng một miếng thịt, ngoài ra còn có một bát đậu phụ.

Phát sầu vì ăn không đủ no, Lâm Miểu đặt chén trà xuống, tiếp nhận đống đồ trên tay Bích Như, quyết định trước tiên phải có một bữa cơm no căng bụng.

Bích Như thấy cậu theo nàng vào bếp, vội vàng đẩy cậu ra ngoài: “Công tử ngài cứ vào phòng nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì ta làm cho ngài.”

Lâm Miểu không để ý tới sự phản đối của Bích Như, chỉ huy nàng đi nhào bột mì, mình thì kéo ống tay áo lên đem mấy lạng thịt bỏ lên thớt gỗ, sau đó cầm lấy hai cái dao thay nhau chặt thịt làm nhân bánh.

Bích Như một bên nhào bột một bên hỏi: “Công tử muốn làm món gì?”

Lâm Miểu khí thế bừng bừng: “Sủi cảo.”

Hành lá, đậu phụ thêm ít thịt băm, làm ra sủi cảo thơm cực kỳ.

Bản thân Lâm Miểu hồi trước làm việc xa nhà, thường thường buổi tối sẽ tự nấu ăn tại nhà trọ. Thỉnh thoảng cuối tuần còn mời đồng nghiệp cũng là cẩu độc thân giống mình đến chơi nhà, đều là tự mình nấu cơm tại gia.

Bất quá sau hai ba năm, thông qua một ứng dụng nấu ăn cậu chuyên tâm nghiên cứu, tài nầu nướng của cậu tiến bộ đáng kể.

Đối với việc Lâm Miểu vào bếp, Bích Như tuy rằng không quá tán đồng nhưng cũng không thấy lạ. Bởi vì trước khi rơi xuống nước công tử của nàng thỉnh thoảng cũng xuống bếp nấu ăn, bảo là muốn tự mình làm cơm cho Tấn vương.

Kết quả bởi vì quá khó ăn mà không lần nào dâng lên.

Bích Như luôn luôn nghe theo công tử nói cái gì thì chính là cái đó, cho nên lúc này ngoại trừ ở trong lòng hạ quyết tâm lát nữa dù công tử có làm ra món gì khó ăn cũng ăn cho hết, không ngăn Lâm Miểu lại.

Đặt hành lá đã cắt nhỏ, thịt băm cùng đậu phụ cùng một chỗ. Đậu phụ nhiều nước tương đối ít tào phớ, đảo đều cùng hành và thịt, màu trắng xanh hồng trộn lẫn với nhau trông rất ngon mắt.

Chờ nhào xong bột mì, Lâm Miểu liền rửa sạch tay tự mình tách bột mì thành từng nắm nhỏ. Bích Như tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng chày cán bột đã dùng đến vô cùng nhuần nhuyễn, vỏ sủi cảo dưới đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng chuyển động, rất nhanh liền thành một lớp bên ngoài mỏng ở giữa hơi dày một chút.

Lâm Miểu đứng ở bên cạnh bỏ nhân sủi cảo lên lớp vỏ, hai tay nắn một cái liền thành một miếng sủi cảo căng tròn, đặt ở trên thớt trông rất đáng yêu.

Đợi đến khi nước được đun sôi, sủi cảo liền lần lượt được thả vào nồi, trôi nổi trên mặt nước, chủ tớ hai người nhìn nhau một hồi rốt cuộc bật cười.

Nghĩ thông rồi!

Lâm Miểu cầm sủi cảo lên ăn một miếng lớn, quyết định chờ bồi dưỡng đủ tinh thần cùng bạc liền cáo biệt Tạ Diễm bọn họ, ra khỏi phủ thì bán miếng ngọc bội kia đi. Ở bên ngoài nghèo đói sống sót vẫn hơn ở trong phủ chờ chết a.

Mà trước đó việc đầu tiên cậu cần làm là nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Vị trí của Lâm Miểu cách không xa tiểu viện, Trương di nương ngồi bên cửa sổ thêu hoa, bên cạnh là tiểu nha đầu hồi nãy đưa cho Bích Như chút lương thực, đứng thẳng báo cáo Trương di nương nghe.

Trương di nương nghe xong, động tác trên tay dừng lại, khẽ thở dài một hơi: “Chút thức ăn đấy cũng không đủ mấy ngày…”

Chỉ là nàng ở bên này năng lực có hạn, không thể cho Lâm Miểu nhiều hơn nữa.

Tiểu nha đầu tên gọi là Xuân Đào mím môi nhỏ giọng nói: “Việc này cùng chúng ta không có quan hệ.”

Trương di nương đứng dậy để kim châm sang bên cạnh, cười nói với Xuân Đào: “Dẫu sao cũng là người cùng một phủ, không thể trơ mắt nhìn vậy được.”

Xuân Đào thấy nàng đứng dậy, nghi hoặc mà xách váy theo sau: “Di nương đi đâu vậy?”

“Tiền tiêu hàng tháng không được phát, hẳn không phải là ý của Vương phi, ta phải giúp đỡ đi hỏi một câu.”

Xuân Đào cảm thấy chủ nhân của mình không nên vì một nam nhân yêu tinh mà đắc tội với Vương phi, nhưng lại không thể không dậm chân một cái rồi cắn răng chạy theo. Lâm Miểu ngồi trong phòng mù tịt không biết gì mà hắt xì mạnh một cái.

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Diễm x Lâm Miểu.