An Ngôn Dịch kinh ngạc nhìn Tô Mộ, giống như nhìn một loại động vật quý hiếm, Tô Mộ không để ý tới anh ta, tiến lên từ trong tủ lạnh lấy ra một quả táo, cầm lấy dao gọt hoa quả nghiêm túc gọt vỏ táo, ngậm vào trong miệng rồi ra khỏi phòng bếp, ngang nhiên nói: "Mau gọi đồ ăn đi, tôi sắp chết đói rồi."
An Ngôn Dịch: "..." Anh cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Đồ ăn được mang đến rất nhanh sau đó, An Ngôn Dịch vừa lấy đồ ăn ra, Tô Mộ đã nhanh chóng xông tới, tư thế đó có thể ví như một con sói xông vào ăn miếng mồi ngon, An Ngôn Dịch có vẻ buồn cười: "Bố mẹ em cắt giảm khẩu phần của em sao?"
"Nói cho anh, anh cũng sẽ không hiểu." Tô Mộ chuyên tâm ăn đồ ăn ngon, nhìn những món này như là do đầu bếp khách sạn năm sao làm, chủ nghĩa tư bản đúng là tà ác... Nhưng cô thích nó.
Cô ấy trước quanh năm sống trong bệnh viện, sức khỏe không tốt, đương nhiên việc ăn uống cũng có nhiều điều cấm kỵ, mỗi lần xem chương trình ẩm thực trên TV, cô ấy đều nóng lòng muốn chui vào TV ăn hết nó món nào trông cũng ngon mắt, bây giờ cô muốn làm gì thì làm, ăn uống như vậy trước đây dù đơn giản nhưng là điều cô không dám nghĩ tới, và đương nhiên bây giờ cô phải bù đắp bao tiếc nuối năm xưa.
Cách ăn uống tao nhã của An Ngôn Dịch hoàn toàn trái ngược với hành động lỗ mãng của Tô Mộ, người trước nhìn vẻ mặt vui vẻ của Tô Mộ, và thức ăn trong miệng đột nhiên cảm thấy rất ngon miệng, An Ngôn Dịch từ nảy giờ chỉ nhìn chằm chằm Tô Mộ trong khi ăn, nhưng người sau thì không quan tâm, ăn đồ ăn trong miệng còn dính đầy thức ăn dầu mỡ, An Ngôn Dịch nhìn có vẻ thú vị, ân cần giúp Tô Mộ lau khóe miệng.
Sau khi ăn xong, Tô Mộ nằm trở lại trên ghế sô pha, đặt tay lên bụng hơi phình to, hơi nhíu mày, An Ngôn Dịch vứt vở hộp cơm thùng rác sau khi trở về, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Mộ trầm mặc, An Ngôn Dịch nhìn một hồi, đột nhiên cười khẽ: "Do ăn no quá sao?"
Tô Mộ: "... Đó là ảo giác của anh thôi."
An Ngôn Dịch đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộ vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp bụng của cô, Tô Mộ giống như một con mèo con có bộ lông mềm mại, đôi mắt hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên, nhìn rất đáng yêu ánh sáng rắc lên hàng mi cong vυ"t của cô, phủ lên má cô một lớp ánh sáng dịu dàng, An Ngôn Dịch hôn Tô Mộ như mê mẩn.
"Hừ. . . " Tô Mộ trợn to hai mắt, vươn tay muốn đẩy An Ngôn Dịch ra, nhưng lại bị đè tay lêи đỉиɦ đầu gắt gao đè lại, đầu lưỡi quấn lấy trong miệng dịch thể đều bị An Ngôn Dịch nuốt vào hết lần này đến lần khác nụ hôn quá hung hăng xâm nhập thậm chí còn bị đẩy xuống tậm cổ họng.
Sau khi hôn xong, cả hai người đều thở không ra hơi, Tô Mộ sau khi bị hôn làm hô hấp khó khăn, mà An Ngôn Dịch thì động tình đưa tay sờ cúc quần áo của Tô Mộ đang định cởi cúc ra, nhưng bị cô bắt Tô Mộ nghiến răng nghiến lợi: "Túng dục quá độ sẽ hại thận!"
An Ngôn Dịch nhướng mày, nắm tay Tô Mộ hướng về phía đũng quần của mình, khàn giọng nói: "Yên tâm, cho dù tôi làm em đến ngất đi thận của tôi cũng không sao."
"Tôi giúp anh bắn ra." Tô Mộ nhìn thấy An Ngôn Dịch khó có thể đuổi đi, liền lùi lại một bước nói.
Đôi mắt của An Ngôn Dịch hơi di chuyển, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của Tô Mộ.
Tô Mộ lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ tới nó."
An Ngôn Dịch đột nhiên ngừng suy nghĩ, bản năng mách bảo rằng Tô Mộ sẽ quay lưng lại với mình anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, cảm giác quá tệ giống phế vật" Sau đó, dưới ánh mắt của Tô Mộ nhìn xuống đũng quần phồng lên của anh từ từ chậm lại thuận thế cầm áo khoác lên, "Đi thay đồ đi, tôi đưa em về."
Tô Mộ nghi ngờ liếc nhìn An Ngôn Dịch lại không có chậm trễ xông vào phòng ngủ một cách nhanh chóng.
Sau hơn nửa giờ, An Ngôn Dịch rất lịch sự và không có bất kỳ động thái nhỏ nào, sự nghi ngờ của Tô Mộ dần dần giảm bớt, sau đó anh nhìn Tô Mộ đi lên lầu trước khi lái xe đi.
Tô Mộ vừa mở cửa, một bóng người thanh tú liền nhào tới, lớn tiếng nói: "Chị họ! Em vừa mới nói là không có nhận lầm người mà."