Quyển 1 - Chương 8: Tôi không biết nấu cơm

Chu Nhã Khiết hôm nay mới đến Phong Tần làm việc, thật trùng hợp, bộ phận cô được phân công lại là bộ phận mà Tô Mộ đã làm trước đây, vì đột nhiên tính tình của Tô Mộ thay đổi nên mấy người trong bộ phận cũ của cô đang lo lắng không còn chân sai vặt nữa thì vừa vặn Chu Nhã Khiết tới vô cùng rất "vinh dự" khi cô ta được thay thế vị trí đó của Tô Mộ.

Mặc dù không có nhiều người trong bộ phận, nhưng khó khăn nằm ở sự đa dạng của khẩu vị của mấy người này, Chu Nhã Khiết đã phải đi nhiều nơi để thu thập đồ ăn mang về cho bọn họ bây giờ lại là mùa hè, và ánh nắng bên ngoài có thể thiêu đốt cô ấy, Chu Nhã Khiết mệt mỏi và nóng vô cùng, cùng với vẻ mặt đờ đẫn, cô va thẳng vào An Ngôn Dịch.

Mọi chuyện còn chưa kết thúc, Chu Nhã Khiết chân trái và chân phải loạng choạng, buông lỏng tay, đồ ăn trong tay cô chạy theo hình parabol bay về phía khuôn mặt điển trai của An Ngôn Dịch .

Chu Nhã Khiết ngã nằm trên người An Ngôn Dịch, nhìn người đàn ông mặt đầy dầu mỡ, cô ngây người, còn chưa định thần lại, cho đến khi người đàn ông nằm dưới khó chịu bảo cô đi ra, cô mới vội vàng đứng dậy, tiếp tục khom người xuống để xin lỗi. Tuy mới vào chỗ làm nhưng cô ấy vẫn có ánh mắt nhìn và đánh giá với mọi người, An Ngôn Dịch mặc một bộ vest đắt tiền, cho dù bán cô ấy đi cũng sẽ không đủ đền bù cho cho anh ta.

"Ha ha ha ha ha ha ha..." Đang đứng xem toàn bộ quá trình Tô Mộ không chút khách khí cười phá lên, cô cười đến đỏ mặt, cúi người che bụng, nước mắt thậm chí còn trào ra.

Chu Nhã Khiết sắp khóc, bởi vì An Ngôn Dịch nhìn cô chằm chằm như nhìn một vật thể chết, cô quay đầu nhìn Tô Mộ đang không thể ngừng cười, đôi mắt cô đột nhiên mở to: "Chị họ! Em là Nhã Khiết , Chị không nhớ em sao?"

Tô Mộ: "..." Xin cho phép cô làm ra vẻ mặt buồn bực, nếu như cô biết chuyện của cô ta, cô đã tránh không cười nhạo An Ngôn Dịch, như vậy mới không gặp được nữ chính.

“Em biết cô ta?” An Ngôn Dịch cau mày hỏi, nếu là người thân của Tô Mộ anh ta có thể bỏ qua người phụ nữ ngu xuẩn này.

"Tôi không biết." Tô Mộ kiên quyết lắc đầu, nói xong liền bước đi, An Ngôn Dịch nhìn Chu Nhã Khiết lần cuối rồi đi theo cô.

Chu Nhã Khiết vẫn ở đó gãi đầu và lầm bầm: "Nhận nhầm sao ? Chắc chắc không nhầm mà, cô ta rất giống khi còn bé."

Trong biệt thự của An Ngôn Dịch, sau khi tắm xong, Tô Mộ đang mặc một chiếc áo sơ mi nam, nằm trên ghế sô pha chán nản bấm điều khiển từ xa, trong lòng cảm thấy sâu sắc, nữ chính quả nhiên không hổ danh là nữ chính, là lần đầu tiên gặp mặt đã cho An Ngôn Dịch một món quà lớn như vậy, nhưng có thể sống sót bình an vô sự.

“Đang suy nghĩ cái gì?” An Ngôn Dịch chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hạ thể, dùng một khăn tắm khác trong tay lau tóc vừa lau vừa đi tới sô pha, ngồi một bên người Tô Mộ.

Tô Mộ quay đầu nhìn về phía An Ngôn Dịch, người đàn ông này đúng là sạch sẽ, tắm hơn một tiếng rưỡi đồng hồ mới xong, ánh mắt cô dời đến đỉnh đầu của An Ngôn Dịch, tóc vẫn có thể mọc ra đã là một kỳ tích. trên đó.

"Không biết tôi có chết đói với anh ở đây không."

An Ngôn Dịch ánh mắt thâm thúy nói: "Vừa rồi không phải cho em ăn rồi sao?"

"Anh quên sao? Anh đeo bαo ©αo sυ." Tô Mộ mặt không chút thay đổi trả lời.

An Ngôn Dịch: "..."

An Ngôn Dịch dẫn Tô Mộ vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, trong đó có đủ loại rau, thịt, hoa quả, anh nói: "Đủ chưa? Không đủ tôi sẽ kêu người mang thêm tới."

Tô Mộ trợn tròn mắt: "Tôi có nói với anh là tôi biết nấu ăn sao? Anh nhờ người đưa đồ ăn chín tới, so với anh còn thực dụng hơn."

Nguyên chủ đúng là biết nấu ăn, nhưng cô lại không biết nấu ăn, cha mẹ chỉ muốn cho cô ăn thật nhiều sao có thể để cô nấu chứ? Về phần nấu ăn, thành tích cao nhất của cô từ trước đến nay là gọt vỏ hoa quả, vẫn là kỹ năng gọt hoa quả để ăn sáng khi nhàn rỗi buồn chán.