Chương 4

Đi ra khỏi phòng, Tiêu Lãnh Tuyết trầm giọng khó chịu " An Hiên, sao cậu lại đem cô ta vào nhà tôi, thật bẩn"

Mạc An Hiên nhướng mày, vuốt mái tóc bạch kim " Cô ấy là bệnh nhân của tôi"

" Bệnh nhân ? Mạc An Hiên cậu cũng có lúc quan tâm Bắc Tử Mịch sao ?" Tiêu Lãnh Tuyết kinh ngạc, Mạc An Hiên chán ghét Bắc Tử Mịch thế nào sao hắn không biết chứ, vậy mà hôm nay hắn còn cho cô lên xe.

Mạc An Hiên bước đi xuống lầu. Bắc Tử Mịch chỉ là tiện đường mà đi, sau về hắn còn định đi rửa lại xe. Tiêu Lãnh Tuyết cũng đi theo sau, hắn chán ghét Bắc Tử Mịch luôn đanh đua, chua ngoa, lại còn hám trai không ai bằng.

Lúc này Tiêu Huyên Nhi cùng Bắc Tử Mịch cũng mở cửa phòng bước ra, các nàng mò theo hành lang cầu thang đi xuống lầu, Tiêu Huyên Nhi tò mò lên tiếng cảm thán " Công chúa, ở đây thật quá đặc biệt đi, khác xa với thế giới của chúng ta"

Bắc Tử Mịch gật đầu, ra đây là thế giới Tống Thiên Nhan từng sống sao ? Tiêu Huyên Nhi tiếp tục nói "Công chúa, hiện giờ chúng ta không tìm được đường về, chúng ta có thể đi dạo quanh đây chơi không ?"

"Ta cũng định vậy, nhưng ở đây vẫn tồn tại nguy hiểm. Xung quanh ta lại không có ám vệ" Nàng thở dài, đây không phải Bắc Đường, bên nàng chỉ có Huyên Nhi.

Bắc Tử Mịch nhìn qua Tiêu Huyên Nhi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng cười đáng sợ " Huyên Nhi, ngươi có biết ở đây ngươi là ai ?"

" Tiêu Huyên Nhi, tiểu thư của Tiêu gia" Nàng gãi đầu, có vấn đề gì không đúng sao ? Công chúa cười thật man rợ.

Bắc Tử Mịch đập tay vào nhau, bắt đầu ra dáng thư sĩ giảng dạy " Ngươi đúng là đọc không kĩ, Tiêu Huyên Nhi trong truyện cũng là một nữ phụ, tuy rằng không thảm bằng vai của ta. Nhưng cũng không kém đâu. Nàng yêu sâu đậm Mạc An Hiên nhưng hắn chỉ yêu mình Tô Doãn Tình, đến khúc cuối thì bị anh trai Tiêu Lãng Tuyết ghét bỏ, hại đến phải đi ra ngoại quốc"

Tiêu Huyên Nhi nghe nàng nói, tái mặt. Nàng không thích Mạc An Hiên gì đó, cũng không muốn xa công chúa " Công chúa, ai là Mạc An Hiên ? Nô tỳ đi gϊếŧ hắn là không vấn đề gì"

Bắc Tử Mịch đầu chảy e vạch đen, lại gõ đầu nàng " Ở đây không thể tuỳ tiện gϊếŧ người, Mạc An Hiên là nam tử tóc bạch kim khi nãy"

Tiêu Huyên Nhi hồi tưởng lại, rùng mình. Nam nhân đó thật lạnh lẽo, khi đó nàng cứ tưởng hắn đến để gϊếŧ nàng. Tiêu Huyên Nhi nói nhỏ " Công chúa, khẩu vị của Tiêu Huyên Nhi này cũng quá lớn đi, nô tỳ không thể nào theo được"

Bắc Tử Mịch hừ lạnh " Chứ không phải trong lòng ngươi chỉ có mỗi Lục Du ?"

Tiêu Huyên Nhi nghe nàng nhắc tới Lục Du liền ngượng chín mặt. Nhưng nghĩ đến không được gặp lại hắn, nàng lại đượm buồn " Đừng lo, bổn công chúa sẽ tìm được đường về. Sau đó gả ngươi cho Lục Du"

" Công chúa" Tiêu Huyên Nhi thẹn quá hoá giận, nàng mới không cần gả cho hắn ta.

Bước xuống cầu thang đã gặp Tiêu gia phu nhân ngồi đó, Mạc An Hiên cùng Tiêu Lãnh Tuyết cũng đang bàn chuyện gì đó. Thấy nàng xuống Tiêu Lãnh Tuyết hừ lạnh. Tiêu phu nhân đi đến cầm tay Tiêu Huyên Nhi " Huyên Nhi, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi một chút"

" Ta không sao" Tiêu Huyên Nhi nhẹ nhàng rút tay, cầu cứu nhìn qua Bắc Tử Mịch. Công chúa cứu nô tỳ.

Bắc Tử Mịch cười chuẩn mực hoàng tộc lên tiếng " Tiêu phu nhân, có thể cho Huyên Nhi đến nhà ta... à không nhà cháu chơi không ?"

Tiêu phu nhân chưa trả lời, Tiêu Lãnh Tuyết đã đi lên, kéo tay Tiêu Huyên Nhi ra sau mình lạnh giọng nói "Không thể, Bắc Tử Mịch, tôi cảnh cáo cô tránh xa Huyên Nhi ra"

Tiêu Huyên Nhi đen mặt phía sau, dám chửi công chúa, đúng là gan tày trời, nàng định ra tay thì nhận được ánh mắt của Bắc Tử Mịch. " Tiêu đại công tử, ta và Huyên Nhi vốn là bằng... bạn. Hình như ngươi rất có thành kiến với ta"

Tống Thiên Nhan từng nói một số từ ngữ bên thế giới này được sử dụng khác, nếu dùng từ ngữ cổ đại vô đây sẽ bị xem là quái nhân. Tiêu Lãnh Tuyết đơ người, Tiêu công tử ? Mọi người thường gọi hắn là Tiêu thiếu gia chứ không ai kêu hắn là công tử, nghe có chút ngốc nghếch. Cô không phải luôn gọi hắn là Tuyết ca ca sao.

" Bắc Tử Mịch, cô không về thì có thể ở lại đây. Tôi còn việc" Mạc An Hiên bên cạnh mở miệng.

Bắc Tử Mịch cắn môi, không thể ở lại đây, nàng muốn xem thử Bắc gia thế nào. Đành mai mốt gặp vậy " Đợi, ta về nữa. Huyên Nhi, hôm khác ta sẽ đến thăm ngươi"

Tiêu Huyên Nhi lại đen mặt, công chúa đây là bỏ nô tỳ ở lại đây sao " Công... Tử Mịch"

Gọi tên huý của công chúa, nàng mà về lại Bắc Đường chắc chắn tàn đời rồi. Bắc Tử Mịch cười an ủi " Ta sẽ đến chơi"

" Hừ, ai cho cô đến" Tiêu Lãnh Tuyết hừ nhẹ, nhưng hôm nay nàng không như mọi lần nhào vào lấy lòng hắn. Trong thâm tâm cũng thấy trống rỗng.

Nghe vậy Tiêu Huyên Nhi liền đạp thật mạnh vào chân hắn, công chúa của nàng nam tử muốn gặp đều xếp thành hàng dài. Quan lại vì dâng tấu lên muốn lấy công chúa mà ngập cả triều, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn quyền lực có quyền lực. Đâu thể nào làm công chúa chịu sỉ nhục như vậy.

Mạc An Hiên nhìn bọn họ " Tiêu phu nhân, tạm biệt"

" Cho ta hỏi thăm Mạc phu nhân" Bà cười nói.

Bắc Tử Mịch đi theo hắn ra xe, lúc này nàng đã có thể mở cửa xe đi vào. Hai người ngồi trên xe im lặng không nói lời nào. Chiếc xe chạy như bay trong nắng chiều. Đi đến một căn biệt thự rộng lớn, Mạc An Hiên ngừng xe.

Bắc Tử Mịch khó hiểu nhìn hắn, sao không đi tiếp ? Chưa đến thái y viện mà, nàng nói sai ở đây người ta gọi là gì nhỉ, bệnh viện à bệnh viện.

Mạc An Hiên thấy nàng không xuống lại buông lời châm biếm " Sao ? Bắc Tử Mịch, đến Bắc gia rồi cô cũng không định xuống ?"

" Bắc gia ? Nhà tôi ? Đây ?" Nàng ngớ, ra là đến nhà rồi. Tiên đế đội mồ dậy cũng không biết, nàng mở cửa bước xuống xe. Mạc An Hiên không một lời chào hỏi phóng đi nhanh.

Bắc Tử Mịch bực bội phủi phủi bộ đồ, thật bất lịch sự. Nàng làm tay hình thanh đao chém xuống " Ngươi mà ở thế giới của ta, ta đã chém ngươi từ lâu rồi"

Từ trong ngôi nhà vang ra tiếng nói " Tiểu thư về rồi"

Một lão nhân gia đi ra mở cửa cho nàng, Bắc Tử Mịch đơ người, rất nhanh lấy lại cảm xúc, nàng cười " Xin chào"

Bác Dương hơi ngạc nhiên, hôm nay tiểu thư có gì đó không đúng " Cô vào nhà đi, phu nhân đang đợi bên trong"

Bắc Tử Mịch cười " Cảm ơn"

Nàng bước vào trong, khuôn viên ngôi nhà rộng rãi không khác gì cung điện nàng. Bước vào trong cánh cửa rộng lớn, một nữ nhân trung niên bước ra, thấy nàng liền vui mừng "Mịch Nhi, con về rồi"

Bà nhìn cô mặc bộ đồ bệnh nhân, trong lòng thầm đau, đưa tay vuốt đầu cô "Mịch Nhi ngốc, con lại đi tìm Mạc đại thiếu ?"

Bắc Tử Mịch muốn né nhưng không được, tay bà đặt trên đầu nàng lại vương ấm áp. Làm nàng nhớ đến mẫu thân, người là Thục Phi được sủng ái, nhưng càng về sau lại càng mất đi ân sủng, riết trong cung điện chỉ còn lại mẫu thân, nàng và hoàng huynh, khi đó hoàng huynh Bắc Vỹ Lăng từ nhỏ không có mẫu phi, mẫu thân nàng liền nhận nuôi hắn. Từ đó tình cảm gắn bó như huynh muội ruột.

Không biết nên xưng hô hành lễ thế nào, vô mắt Phương Băng Diên thành ra nàng xấu hổ, bà kéo nàng vào ghế ngồi " Mịch Nhi à, con cần gì phải khổ vậy chứ. Bọn họ rõ ràng.."

Nói đến đây bà chỉ im lặng, nhưng Bắc Tử Mịch biết bà lo lắng cái gì. Nàng nắm tay Phương Băng Diên nói " Đừng lo, mẫu...mẹ. Con không vì bọn họ mà làm hại bản thân nữa đâu"

" Thật sao?" Bà vui mừng nhưng bán tính bán nghi.

" Thật sự" Nàng gật đầu, đứng dậy " Con muốn lên phòng ngủ"

Nàng quá mệt rồi, Phương Băng Diên cũng không níu kéo, bà hiền từ nói " Được. Mịch Nhi, mai con có đi học ?"

" Đi học ?" Đại học viện ? Trường học. Đi nha, nơi thú vị vậy sao nàng có thể bỏ qua.

Tưởng nàng lại bỏ học, bà có hơi buồn bã, nhưng lại nghe nàng lên tiếng " Có đi, mai con đi"

Bà Phương cười, nói nàng nghỉ ngơi cho khoẻ, rồi đi làm một ít thức ăn. Bắc Tử Mịch lần theo trí nhớ đọc trong truyện khó khăn tìm được phòng, nhà này sao lại to đến vậy, đã thế còn không có cung tỳ thái giám. Đi vào căn phòng bên trong trang trí tao nhã, khác hẳn với cách ăn mặc loè loẹt của Bắc Tử Mịch nguyên chủ.

Nàng hài lòng nằm trên giường, thoải mái ngủ đi.