Chương 3

Bắc Tử Mịch không để tâm lời dèm pha của Mạc An Nguyệt, nàng chỉ muốn tìm Huyên Nhi. Mạc An Hiên lạnh giọng trầm trầm "Ngươi đi theo làm gì ?"

" Ta ... ta muốn gặp Huyên Nhi" Nàng nói thật, trên mặt không nửa điểm lừa dối. Mạc An Nguyệt cười " Bắc Tử Mịch a Bắc Tử Mịch, ngươi đóng kịch đủ rồi đó, uổng công bổn thiếu gia ở đây xem cô đóng kịch, tốn thời gian. Ca, em đi về đây"

Nói một tràn hắn mở cửa bỏ đi, hắn cứ tưởng nàng như nào, ai ngờ không bỏ được thói mê trai, còn muốn viện lí do đến nhà Tiêu Lãnh Tuyết. Tiêu Huyên Nhi cùng nàng xưa nay không ưa nhau, còn có chuyện nàng đi thăm nàng ta.

Bắc Tử Mịch gắt gỏng nôn nóng "Ta thật sự muốn thăm Huyên Nhi"

Đáng chết, Bắc Tử Mịch nàng xưa nay làm gì cần xin phép nam nhân bình thường sao. Hôm nay nàng đến đây lại hạ mình như vậy. Mạc An Hiên mở miệng " Vậy đi"

Tuy không từ chối nhưng trong mắt hắn không che giấu khinh thường, nàng tức giận. Nếu còn ở Bắc Đường hắn chắc chắn chết rồi.

Đi xuống chỗ để xe, xung quanh toàn những chiếc xe hàng hiệu đẹp đủ màu sắc, Mạc An Hiên chọn một chiếc màu trắng, hắn mở cửa bước vào, Bắc Tử Mịch cũng đi theo định để chân vào hắn liền quát "Bắc Tử Mịch, cô muốn ngồi vào lòng tôi"

" Ta không có" Nhưng không ngồi đây thì ngồi đâu. Mạc An Hiên chỉ qua ghế phụ nói " Qua bên kia"

Bắc Tử Mịch vòng qua bên kia, đứng loay hoay không biết mở cửa thế nào. Mạc An Hiên mất kiên nhẫn, chòm lên mở cửa. Bắc Tử Mịch xấu hổ ho khan, từ trước đến giờ ta toàn đi kiệu, thật xấu hổ.

Bước vào ghế ngồi. Nàng như một đứa trẻ tò mò nhìn xung quanh, Mạc An Hiên nhắc nhở " Đóng cửa vào, thắt dây an toàn"

Bắc Tử Mịch hôm nay không phải bị ngốc chứ, ngay cả xe cũng không vô được, nàng đóng kịch hôm nay đủ sâu. Nếu vậy hắn chiều nàng. Chòm người lên đưa tay kéo cửa xe, sau đó thắt dây an toàn cho nàng.

Bắc Tử Mịch bất ngờ, cả người dính sát vào trong ghế. Mạc An Hiên nam chủ này là sở khanh à, ép gần làm nàng có xúc động muốn đạp cho hắn một cái, nhưng nàng biết đây không phải lúc. Nghiên đầu thắt dây an toàn, má của hắn như muốn đυ.ng vào môi nàng. Bắc Tử Mịch nín thở nói "Mạc An Hiên, có thể né xa ta một chút"

Hắn bất ngờ, Bắc Tử Mịch không phải chỉ tiếc không trèo lên được giường hắn sao ? Giờ còn kêu hắn cách xa cô. Mạc An Hiên nhìn thẳng cô, hai gương mặt tưởng trừng chạm vào nhau "Bắc Tử Mịch, cô đóng kịch quá sâu rồi"

Trở về ghế tài, hắn lạnh nhạt ấn ga, chiếc xe điêu luyện rời khỏi hầm. Nàng kinh hãi, nhanh như vậy. Hắn lái xe như phóng trên quốc lộ, nàng lúc đầu sợ hãi ôm chặt dây đai, lúc sau dần thích nghi, thích thú ngắm cảnh đường phố hai bên. Vương triều ở đây đẹp quá, khác với Bắc Đường hay Đông Lạc. Nhìn sang nam tử đang cầm lái, nàng hơi thất thần, mái tóc bạch kim phớt phơ trong gió, gương mặt tuấn mĩ lạnh nhạt. Hắn lúc này đang một tay cầm vô lăng, tay kia thì đang chống lên cửa sổ, không nói nhưng nam chủ này thật sự rất soái, mái tóc bạch kim đó không thua gì Hoàng Huynh.

Biết nàng nhìn hắn, Mạc An Hiên chán ghét, nhấn ga tăng tốc, Bắc Tử Mịch sợ hãi nắm chặt dây đai.

Chiếc xe dừng lại ngay khu biệt thự rộng lớn, cánh cổng tự động mở ra. Bắc Tử Mịch nhảy dựng " Ni Mã, có ma"

Mạc An Hiên nhíu mày nhìn nàng, hắn cứ cảm giác nàng hôm nay khác thường, từ cách hành xử đến thái độ. Không lẽ thật sự có bệnh. Lái xe vào trong khuôn viên nhà, hắn mở cửa bước ra, nàng tuy xa lạ nhưng cũng tư cách thông minh, học theo hắn mở chốt bước ra.

Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân bước ra vội nói "An Hiên cuối cùng cháu cũng đến mau đến xem Huyên Nhi"

Tiêu lão gia lúc này cũng nhìn đến nàng, cô gái với dung nhan xinh đẹp, đôi mắt trong veo cùng mái tóc đen uốn lọn. Ông tinh mắt nhận ra, nhăn mày "Đây chẳng phải là Bắc tiểu thư ? Sao lại mặc đồ bệnh viện thế này"

Tin xấu đồn xa, Bắc Tử Mịch vì Mạc An Hiên năm lần bảy lượt giả bệnh vô bệnh viện đã không quá xa lạ. Bắc Tử Mịch không để ý quá đến bọn họ, chỉ một lòng

muốn tìm Tiêu Huyên Nhi. Nàng đi đến chỗ Mạc An Hiên khẽ hỏi " Tiêu Huyên Nhi đâu ?"

Mạc An Hiên nhíu mày, nàng cùng Huyên Nhi vốn không hoà thuận, giờ lại cứ muốn gặp nàng. Từ trong nhà bước ra một người con trai tuấn lãng, đường nét sắc bén rõ ràng, mái tóc dài đến mang tai lúc này hơi rối. " Đến rồi sao ?"

" Ừ" Mạc An Hiên đáp, mắt hơi liếc qua Bắc Tử Mịch xem biểu hiện của nàng, tiếc rằng nàng chỉ đánh giá ngừơi con trai trước mắt, không hề có một hành động không chuẩn mực nào.

Tiêu phu nhân lên tiếng " Vào nhà đi An Hiên"

Không hề đề cập đến tên nàng, nhưng Bắc Tử Mịch giờ tâm trí đâu mà để ý, nàng cũng lo bước theo vào nhà. Đi đến cửa Tiêu Lãnh Tuyết giữ tay nàng cau mày " An Hiên, sao lại đem cô ta đến đây"

Bắc Tử Mịch giật tay ra khỏi hắn, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn nắm cái gì mà nắm. Tiêu Lãnh Tuyết thấy hành động của nàng, bất ngờ không ngớt, Mạc An Hiên thấy vậy, trầm giọng nói " Nàng muốn gặp Huyên Nhi"

" Gặp Huyên Nhi ? Bắc Tử Mịch, cô cùng Huyên Nhi không vừa mắt nhau, làm gì cần cô đi thăm em ấy, còn không mau cút đi cho tôi" Tiêu Lãnh Tuyết châm biếm nói.

Bắc Tử Mịch con tim đột nhiên nhói, nàng đưa tay lên ngực. Đây là cảm giác của nguyên chủ, trong truyện có nói người nguyên chủ yêu nhất chính là Tiêu Lãnh Tuyết, nhưng tính tình quả là xấu quá. Nàng lạnh giọng " Tiêu Lãnh Tuyết, ta đã làm gì đυ.ng chạm ngươi chưa? Ta dù sao cũng là Bắc Thị Tiểu Thư, kêu ta cút có chút bất lịch sự"

Tiêu Lãnh Tuyết bất ngờ, Bắc Tử Mịch vậy mà cũng dám trả treo lại hắn. Mạc An Hiên trong mắt không che giấu sự tìm tòi, nhưng lại ho khan " Có thể dẫn cháu đến chỗ Huyên Nhi"

" A được" Tiêu phu nhân gật đầu, bà vẫn còn trong cơn bất ngờ, đi lên cầu thang dài đằng đẳng, Bắc Tử Mịch vẫn không nói câu nào, Tiêu Lãnh Tuyết cũng trầm mặt đi theo.

Đến căn phòng, bà nhẹ nhàng mở cửa, bên trong một nữ tử đang ngồi trên giường sợ hãi, thấy đông người đến nàng càng co rúm. Mạc An Hiên đi lại, Tiêu Huyên Nhi vội né sang một bên.

Tiêu phu nhân rơi nước mắt, Tiêu lão gia ôm bà, con gái cưng bà đột nhiên thành ra như vậy, hỏi bà sao không lo lắng được. Tiêu Lãnh Tuyết cũng đi lên cạnh giường lo lắng " Huyên Nhi, có ca ca ở đây, không có gì sợ"

" Ta không biết các ngươi, các ngươi tránh xa ta" Nàng sợ hãi khóc nấc, sau khi tỉnh dậy đã xuất hiện ở nơi xa lạ, hơn thế còn những người quái dị cứ đi theo xung quanh nàng.

Bắc Tử Mịch im lặng nhìn nàng bước đến trước giường, Tiêu Huyên Nhi nhìn nữ tử trước mặt, sao khí chất này nàng cứ thấy quen quen, nhưng hình dáng khuynh thành này rõ ràng là nàng lần đầu gặp qua, nàng lấy hết can đam nói "Xin hỏi.... ngươi là ?"

Bắc Tử Mịch cười nhẹ, chỉ phun ra một câu rất nhẹ " Bắc Đường Bắc Tử Mịch"

Tiêu Huyên Nhi mở to mắt, công chúa? Nàng cũng đến đây sao, nhưng sao gương mặt lại thay đổi như vậy. Không cũng đúng, thân thể nàng cũng thay đổi, đương nhiên công chúa cũng thay đổi. Vậy đây là công chúa của nàng, oa công chúa Huyên Nhi nhớ ngươi chết mất.

Tiêu Huyên Nhi muốn đứng lên, biết được ý định của nàng, Bắc Tử Mịch vội giữ lại " Đợi"

Xong nàng vỗ mạnh vai Tiêu Huyên Nhi cười " Tiêu Huyên Nhi, diễn thật tốt. Mọi người đều bị ngươi lừa. Mau ngừng lại thôi. Coi như ngươi thắng"

Đi theo công chúa từ nhỏ, Tiêu Huyên Nhi chỉ đứng hình vài giây đã bắt được nàng " A công..."

Bị Bắt Tử Mịch liếc nhẹ, Tiêu Huyên Nhi nuốt nước miếng nói tiếp " Tử Mịch, đợt này coi như nô... à không coi như ta thắng"

" Gì ? Huyên Nhi chỉ là trò cá cược thôi sao ?" Tiêu Phu nhân lau nước mắt vội hỏi.

Tiêu Huyên Nhi gật đầu, Tiêu lão gia tức giận nhưng không nỡ la, chỉ quát nhẹ rồi bỏ đi " Tiêu Huyên Nhi con đùa hơi quá"

Tiêu phu nhân cũng lắc đầu, liếc xéo qua Bắc Tử Mịch, chắc chắn do đứa con gái này bày trò dạy hư Huyên Nhi. Mạc An Hiên im lặng nhưng mắt không rời khỏi nàng. Tiêu Lãnh Tuyết tức tối mặt " Bắc Tử Mịch, là cô dạy hư Huyên Nhi"

Tiêu Huyên Nhi thấy hắn la nàng, đành phát hoả " Ngươi không được hỗn láo"

" Huyên Nhi, em.." Tiêu Lãnh Tuyết đứng hình, Tiêu phu nhân cũng không hơn. Mạc An Hiên nhăn nhẹ mày, hắn cứ thấy gì đó không đúng ở Tiêu Huyên Nhi cùng Bắc Tử Mịch.

Bắc Tử Mịch sợ bị lộ đành lên tiếng nói "Được rồi, Huyên Nhi chỉ đùa thôi, không vấn đề gì. Mọi người có thể cho ta cùng Huyên Nhi tâm sự một chút"

" Không thể" Tiêu Lãnh Tuyết hừ lạnh, ai biết được cô sẽ làm gì em gái của anh. Tiêu phu nhân cũng không đi.

Tiêu Huyên Nhi thấy không ai tôn trọng nàng, liền nổi nóng. Nàng là Bắc Đường công chúa, là hoàng đế hoàng muội, bọn họ sao có thể khinh thường. " Mọi người đi xuống đi"

Mạc An Hiên cũng trầm giọng mở miệng " Tiêu phu nhân, Lãnh Tuyết đi thôi"

Tiêu phu nhân lo lắng nhìn Tiêu Huyên Nhi, Tiêu Lãnh Tuyết hừ nhẹ . Bước đi ra ngoài. Cửa phòng đóng lại. Tiêu Huyên Nhi liền vội đứng lên " Công chúa, đây là đâu ? Tại sao chúng ta lại ở đây"

Bắc Tử Mịch đặt mông ngồi xuống nệm, thở dài " Bổn công chúa không biết tại sao lại đến đây. Chỉ có sáng giờ ta đã cực khổ quá rồi"

Nàng tiếp tục nói " Huyên Nhi, chúng ta xuyên không vào trong cuốn truyện đáng ghét của Tống Thiên Nhan rồi"

" Sao cơ ?" Tiêu Huyên Nhi giật mình, xuyên vào trong truyện. Cái này nàng đứng bên công chúa có nghe nàng và Hoàng hậu bàn đến.

Tiêu Huyên Nhi chưa hết bất ngờ nói tiếp " Vậy Công chúa, ngươi là ?"

" Bắc Tử Mịch nữ phụ" Nàng ngao ngán, Tiêu Huyên Nhi nghe xong, miệng càng há thành chữ O. Vì chọc công chúa nên nữ phụ này hoàng hậu viết bị hại rất thảm. Công chúa cũng vì thế mà đại khẩu chiến 3 ngày với Hoàng Hậu làm hoàng cung gà bay chó sủa.

Tiêu Huyên Nhi vội vã " Vậy phải làm sao, chúng ta có thể liên lạc cho Hoàng thượng và hoàng hậu đến cứu chúng ta không?"

Bắc Tử Mịch lắc đầu, bồ câu nàng không thấy, cũng chẳng biết nhờ ai liên lạc hay bắt đầu từ đâu. Ám vệ cũng không thấy một bóng " Tuỳ cơ ứng biến vậy, chỉ cần ta không đυ.ng vào bọn nam chủ là được.

Tiêu Huyên Nhi gật đầu, cũng đúng nam nhân muốn lấy công chúa đều xếp hàng dài, cần gì phải đi theo bọn họ. Nàng hạ quyết tâm, cho dù chết cũng phải bảo vệ Công chúa. Tiêu Huyên Nhi lại nói " Công chúa, trong cuốn truyện đáng ghét đó hình như có nói nữ phụ yêu sâu sắc Tiêu Lãnh Tuyết. Trong trường hợp này là đại ca của nô tỳ. Vậy công chúa yêu đại ca nô tỳ sao ?"

Kết nghĩa thông gia cùng công chúa cũng không tệ, nàng rất thích công chúa nha. Nhưng hình như Tiêu Lãnh Tuyết không thích công chúa lắm. Bắc Tử Mịch mây đen đầy đầu, lại gõ lên đầu Tiêu Huyên Nhi " Ăn nói bậy bạ cẩn thận ta gả ngươi cho nam tử bán giò lợn"

Tiêu Huyên Nhi rục cổ, công chúa cho dù thay đổi hình dạng thì vẫn hung hăng như vậy.