Chương 5

Sáng sớm hôm sau, trên chiếc giường một cô gái đang say ngủ, ánh sáng hắc từ ô cửa sổ lên mặt nàng. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Phương Băng Diên bước vào, nàng lắc đầu sủng nịnh. " Dậy thôi, Mịch Nhi. Không phải hôm nay nói sẽ đến trường sao"

Bắc Tử Mịch ngồi dậy trong cơn mê ngủ, hôm nay phải đi đến đại học viện. Bước xuống giường, bà Phương cười dẫn nàng vào nhà vệ sinh. Bắc Tử Mịch bên trong vệ sinh cá nhân xong bước ra. Nàng sống cùng Tống Thiên Nhan, nên bàn chải đánh răng này nọ nàng biết cách dùng.

Nhìn trên giường lúc này đã để một bộ đồ, chiếc váy ca rô đỏ cùng áo sơ mi trắng. Nàng há hốc y phục gì thế này, hở hang như vậy "Con phải mặc bộ đồ này ?"

" Mịch Nhi, con sao vậy ?" Bà Phương khó hiểu, chỉ là đồng phục thôi, sao nàng phản ứng lớn đến vậy.

Bắc Tử Mịch lắc đầu, đuổi bà Phương ra ngoài sau đó bắt đầu thay đồ. Nhìn trong gương, nàng chảy dài ba vạch đen, váy sao có thể ngắn như vậy. Áo cũng không che được cánh tay. Bắt nàng mặc y phục này ra đường, sỉ nhục đó là sỉ nhục.

Bà Phương mở cửa bước vào, thấy nàng đã xong xuôi cả, liền trầm trồ khen, con gái bà đúng là xinh đẹp. Đi trong hộp tủ lấy ra cây son, bà nhẹ nhàng đánh lên môi nàng " Thêm một chút cho nó xinh đẹp"

Phương Băng Diên đưa tay kéo nàng ra ngoài xe, sắp trễ học rồi. Bắc Tử Mịch đưa tay cứ kéo cái váy xuống " Mẹ, cái này ngắn... thật ngắn"

" Không phải con thích sao ?" Phương Băng Diên bất ngờ, nhìn trước sau, cũng không ngắn lắm, cái gì che được đều che. Đẩy nàng lên xe, bà ra hiệu cho tài xế đi.

Bắc Tử Mịch than trời, nàng không thể mặc y phục này ra ngoài, còn ra hệ thống gì nữa. Chiếc xe chạy đến cửa trường Diệc Thiên, đây là ngôi trường dành cho con cháu nhà giàu, nam sinh nữ tú đều theo học trường này.

Nhìn ngôi trường tấp nập, nàng há hốc, nữ nhân ở đây bạo gan thật, mặc cái váy ngắn như vậy. Tài xế bên trên vội nhắc nhở " Cô chủ, đến trường rồi"

"Ừ" Nàng ừ nhẹ đưa tay mở cửa bước xuống xe, nàng vừa đi xuống xung quanh đã xì sầm bàn tán. Bắc Tử Mịch trợn mắt nghe ra bọn họ nói xấu nàng.

" Đây không phải Bắc Tử Mịch sao ? Cô ta còn mặt mũi vào trường" nữ sinh A châm biếm nói.

Nữ sinh B lại thêm vào " Cô ta đúng là truyền kì dâʍ đãиɠ, nghe nói cô ta chính là thoát y trong phòng Tiêu giáo sư, sau đó liền bị đá ra"

" Thật khinh bỉ. Nhưng hôm nay cô ta rất đẹp sao ?" Một nam sinh ánh mắt như sói đói càn quét người nàng.

Bắc Tử Mịch trầm mặt, sỉ nhục tuyệt đối là sỉ nhục, công chúa cho dù không được sủng ái nhưng chưa bao giờ nàng chịu sỉ nhục như vậy. Nàng muốn gϊếŧ bọn họ. Đến lúc nàng chịu hết nỗi một giọng nói vang lên " Bàn cái gì mà bàn, có tin ta bẻ hết răng các ngươi"

Nhìn lên trước mặt nàng là một nữ tử đang nhe răng múa vuốt, Bắc Tử Mịch cười nhẹ đi đến " Huyên Nhi, đừng chấp. Chó con thì chỉ biết sủa bậy, không thể chấp"

" Cô chửi ai là chó ? Bắc Tử Mịch thứ dâʍ đãиɠ như cô không có người thèm để ý " Nam sinh vừa nói đã lĩnh trọn cú đấm của Tiêu Huyên Nhi đến choáng váng, nàng là nô tỳ bên cạnh công chúa nên khi xưa cũng đã từng luyện võ, lực đạo đương nhiên không thua gì nam tử.

Bắc Tử Mịch lạnh nhạt đạp vào bụng hắn nói " Ta ghét nhất ai nói xấu ta, nếu để ta nghe được chắc chắn không phải chỉ là cú đấm nhẹ nhàng này"

Nữ sinh bên cạnh vội đỡ hắn dậy, sau ra Tiêu Huyên Nhi " Tiêu học tỷ, sao cô lại chơi chung với Bắc Tử Mịch"

Không phải Tiêu Huyên Nhi xưa nay luôn ghét Bắc Tử Mịch sao ? Tiêu Huyên Nhi lạnh giọng " Cút"

Động đến công chúa. Đáng chết. Nam nữ sinh tuy vẫn còn thắc mắc nhưng dần tản ra. Lúc này Tiêu Huyên Nhi lại trở về bộ dáng ngố tàu " Công chúa, cái váy này ngắn quá. Không thể thống"

" Huyên Nhi, theo bổn công chúa biết được thì đây là thời trang ở đây. Càng ngắn càng tốt, càng ngắn càng tốt" Bắc Tử Mịch khó chịu kéo chiếc váy, bực bội gằn giọng.

Tiêu Huyên Nhi chực khóc trả lời " Công chúa không ổn"

Bên ngoài đột nhiên ồn ào, nữ sinh tấp nập chạy đến cổng trường. Nơi đó đậu ba chiếc xe thể thao hạng nặng, từ trên xe bước xuống 3 nam sinh cùng 1 nữ sinh. Bọn hắn ai cũng khí chất bức người, còn nữ sinh được đi chính giữa thì mang nét thuỳ mị nhu mì. Đôi mắt long lanh làm người muốn bảo vệ.

Bắc Tử Mịch tò mò nhướng người lên nhìn, nàng nhận ra nam tử mặc áo hở ra bộ ngực cường tráng, khắp người tràn ngập hơn thở hoang dã. Đúng lúc này hắn cũng nhìn thấy nàng, tức giận đi lại.

Tiêu Huyên Nhi thấy hắn, kéo nhẹ nàng "Công chúa, nam nhân đó hình như đang đi lại"

" Ta thấy chứ" Nàng đang suy nghĩ có nên chạy hay không, chạy thì mất mặt công chúa Bắc Đường quá.

An Mặc Nguyệt đi lại, cười nói " Bắc Tử Mịch, cô làm hư xe của tôi, còn chưa đền đâu"

Lúc này 3 người còn lại cũng đi đến, Bắc Tử Mịch đánh giá từng người, nam tử có mái tóc nhuộm nâu vàng, soái khí ngời ngợi, bên tai còn đeo khuyên, trong hắn còn có phần mị lực, nhưng lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng. Nam nhân kế bên lạnh lùng tuấn lãng, mũi cao mắt phượng. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng không khác nam nhân kia là bao.

Liếc sang nữ tử nhỏ bé, ra đây là nữ chủ Tô Doãn Tình. Dáng người xinh xắn, đôi môi hồng cùng đôi ngân đồng ngập nước. Bạch liên hoa giả tạo, trong cung phụ hoàng nàng gặp qua không ít. Mạc An Nguyệt thấy nàng không để ý hắn liền tức tối " Bắc Tử Mịch, cô dám không để ý đến tôi"

Lúc này 3 nam tử cũng đồng loạt kinh ngạc, Bắc Tử Mịch không trang điểm loè loẹt, nàng chỉ để mặt mộc tô điểm một ít son môi. Nhưng trông rất xinh đẹp.

" Mạc An Nguyệt, ra giá ta sẽ trả cho ngươi" Nàng tuỳ tiện nói, dính vào nam chủ là một sự phiền phức.

" Ra giá ? Cô trả nỗi sao" Hắn khinh bỉ. Nhưng bên trong không phải vậy, hắn không muốn cô trả bằng tiền, tiền hắn vốn không thiếu. Nhưng hắn muốn gì bản thân cũng không biết.

Bắc Tử Mịch trừng mắt " Ngươi không nói đã biết ta trả không được. Mạc An Nguyệt ngươi muốn gây sự ta khô máu với ngươi"

Tiêu Huyên Nhi vội giữ tay nàng lại, công chúa bình tĩnh giữ hình tượng, từ ngày đi theo Tống Hoàng Hậu công chúa dùng từ càng quái đảng, tính cách càng thêm buông xoã, bất quá rất thoải mái.

Lạc Khuynh Ảnh bật cười, đây là Bắc Tử Mịch sao ? An Nguyệt nói nàng có chút khác hắn vẫn không tin, bây giờ quả nhiên không phải một chút. Nhưng vậy thì sao, dâʍ đãиɠ vẫn là dâʍ đãиɠ.

Tô Doãn Tình đi đến cầm tay Mạc An Nguyệt an ủi, lại quay ra như tiếc không rèn sắt với nàng "Tử Mịch, cậu đừng như vậy. An Nguyệt ca ca chỉ hơi nóng tính tí thôi, cậu đừng để ý"

Bắc Tử Mịch từ nhỏ ghét nhất thể loại bạch liên hoa giả tạo này, nếu không phải mẫu hậu của Bắc Tử Như là Hiền Phi cũng giả vờ như vậy để hại mẫu thân nàng, sao mẫu thân nàng có thể thất sủng để rồi chết trong uất ức.

Tiêu Huyên Nhi đương nhiên biết được tâm tình của nàng, muốn cãi lại bị nàng giành trước " Doãn Tình, con mắt nào của ngươi thấy ta làm sai. Đừng vì trai mà lú hết chứ"

Khi nãy thấy nàng đột nhiên buồn, trong đôi mắt có giận dữ có nét cô độc. Hắn cứ tưởng nàng ghen vì Tô Doãn Tình bên hắn, lúc đó hắn có chút mềm lòng muốn đẩy Tô Doãn Tình ra. Nhưng giờ có vẻ hắn sai rồi, Bắc Tử Mịch vẫn như vậy, luôn đanh đá chu ngoa.

" Đi vào thôi" Mạc An Nguyệt hừ lạnh đi bước qua nàng, dắt tay Tô Doãn Tình đang muốn khóc.

Lạc Khuynh Ảnh cũng đi theo sau, liếc sang nàng không biết nghĩ gì. Bạc Phi Vũ nãy giờ im lặng cũng bỏ đi. Hắn cứ thấy Bắc Tử Mịch có gì không đúng. Hơn thế bên cạnh nàng còn có Tiêu Huyên Nhi, hắn nhớ Tiêu Huyên Nhi cùng Bắc Tử Mịch luôn ghét nhau , giờ lại đi cùng, thật quái dị.

Nàng cũng nhún vai " Huyên Nhi, đi thôi"

" Công chúa, bọn họ dám xúc phạm người, nô tỳ muốn gϊếŧ bọn họ" Tiêu Huyên Nhi bực tức dậm chân.

Bắc Tử Mịch bĩu môi " Tống Thiên Nhan sao có thể tạo ra một nữ chính đáng ghét như vậy"

Tiêu Huyên Nhi gật đầu, đáng lí phải tạo ra người tuyệt sắc như công chúa hay là Tống Hoàng Hậu. Nàng tạo ra thể loại nữ nhân giả tạo này, đúng là sai lầm.

Bước vào lớp học, nàng đi vào chỗ ngồi, học sinh ngồi xung quanh đột nhiên đứng dậy tách ra. Tiêu Huyên Nhi tức giận, đi lên ngồi bên cạnh nàng. Tô Doãn Tình thấy hả hê đến khi Tiêu Huyên Nhi ngồi xuống gương mặt lại trầm, Bắc Tử Mịch khi nào lại quen với Tiêu Huyên Nhi.

Nàng không để tâm lắm, đi xa nàng càng tốt, vốn nàng không thích ngồi chung với bọn họ. Bên cạnh nàng đột nhiên có một người đặt đồ ngồi xuống, Bắc Tử Mịch quay sang nhìn nam tử tuấn mĩ, hắn đẹp đến mị hoặc. Tô Doãn Tình bất ngờ nhìn Lạc Khuynh Ảnh " Ảnh ca ca"

" Lạc Khuynh Ảnh, cậu đổi khẩu vị muốn ngồi cạnh Bắc Tử Mịch à ?" Mạc An Nguyệt châm biếm. Nhưng trong lòng lại không thoải mái.

Lạc Khuynh Ảnh cất giọng mị hoặc nói hắn còn nháy mắt với Bắc Tử Mịch "Ở đây dễ nhìn bảng"

" Mắt ngươi có bệnh à ?" Nàng nhăn mi hỏi. Đột nhiên giựt giựt con mắt, lỡ rớt ra thì kinh dị.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cầu cmt

Mọi người có thích truyện mới này của Ai không huhuhu