Chương 2

Bên ngoài Mạc An Hiên bất ngờ nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt hắn, Mạc An Hiên tức giận, Bắc Tử Mịch lại dám đóng sập cửa vào mặt hắn. Nàng lại đóng kịch mềm buột chặt.

Bên trong Bắc Tử Mịch đi vòng qua vòng lại, phải làm sao mới tìm được Huyên Nhi. Đi đến cửa sổ, nàng nhếch môi, lấy nấm đấm mạnh vào tấm kính, nhanh chóng xuất hiện vết nứt, lại đấm thêm một cái nữa nó đã vỡ vụn. Nàng nhìn đôi bàn tay rướm máu, nàng than " Đau quá, đau chết bổn công chúa. Cái này là gì màu đau đến vậy"

Nhanh chóng nhảy ra từ cửa sổ, nàng vận khinh công đáp xuống an toàn, may mắn phòng của nàng bên dưới chỉ là khu viên sau của bệnh viện nên cũng không ai đến. Đi dọc theo sườn toà nhà, người ở đây thật khác lạ, có thể mặc một y phục mỏng manh, lộ chân. Hơn thế còn nhiều thứ làm nàng thật tò mò.

Nàng nhớ nếu muốn di chuyển ở đây thì phải cần những chiếc hộp tự động đó, à không ô tô. Đi đến một chiếc xe ô tô màu đỏ rực, so ra thì có vẻ nổi bật hơn những chiếc khác, nàng đưa tay đυ.ng đυ.ng vào chiếc xe " Làm sao để đi vào ? Chết tiệt, trong truyện hay nói mở cửa xe, rốt cuộc mở ở chỗ nào"

Mò mẫm một hồi không được, nàng bực tức giơ chân đá vào chiếc xe, tiếng còi báo động vang lên. Bắc Tử Mịch hoảng sợ nhảy ra xa, đưa tay làm thế phòng thủ. Một giọng nam trầm trầm phía sau vang lên " Này, cô đang làm gì ?"

Bắc Tử Mịch quay đầu ra sau, thấy nam tử mặc bộ đồ quái dị khác đang bước tới. Lại thêm một khuôn mặt soái khí tuấn lãng. Mái tóc đen tuyền. Hắn thấy nàng lại một bộ mặt khinh thường " Tôi tưởng là ai, ra là Bắc Tử Mịch cô"

Mạc An Nguyệt mặc sơ mi trắng hở hai nút để lộ l*иg ngực nam tính. Bắc Tử Mịch hơi đỏ mặt không dám nhìn thẳng, nam nhân ở đây có phải hơi bạo dạng tí không. Nhưng nghe giọng hắn đầy khinh bỉ nêu tên nàng, Bắc Tử Mịch đảo nhẹ mắt, người quen ? Đi từ trong bệnh viện ra, lại mang một thân đầy tuấn mĩ hoang dã " Mạc An Nguyệt ?"

" Hừ" Hắn hừ nhẹ, đi đến bên chiếc xe đỏ thể thao. Bắc Tử Mịch trong bụng đầy tức giận, Mạc An Nguyệt cũng là nam chủ, là đệ đệ của Mạc An Hiên. Từ huynh đến đệ thi nhau ức hϊếp nàng, Bắc Tử Mịch nàng dễ ăn hϊếp vậy sao. Khinh bỉ nàng? Ở hoàng cung nam nhân muốn lấy nàng còn xếp hàng dài, hắn ỷ mấy phần tư sắc là hay.

Nàng tức tối bỏ đi, phía sau Mạc Anh Nguyệt lại gọi to nàng " Đứng lại"

Bắc Tử Mịch nhướng mày quay lại "Chuyện gì ?"

"Đây là do cô làm sao ?" Hắn đυ.ng vào vết móp nhẹ trên chiếc xe, gằn giọng nói. Đây là chiếc xe hắn phải đợi lâu mới có hàng, thế mà để cô làm hỏng.

Bắc Tử Mịch nuốt nước miếng, có lẽ nàng ra tay hơi mạnh. Không trách nàng được, phản xạ tự nhiên. "Ta xin lỗi, ta có thể đền"

Nàng là công chúa, một ít tiền không ngại, phản xạ đưa tay vào túi, bên trong trống rỗng, nàng quên mất mình đến thế giới này không mang theo đồng xu nào. Mạc An Nguyện nghe nàng nói, đi đến gần nàng, gằn từng giọng "Đền ? Bắc Tử Mịch đây là hàng giới hạn, cô sẽ đền cho tôi như thế nào"

Nàng đưa tay chặn lại khoảng cách của nàng và hắn, mặt hơi đỏ ửng "Ngươi có thể đứng cách xa ta một chút, mùi của ngươi ta không thích"

Mạc An Nguyệt điên rồi, Bắc Tử Mịch hôm nay lại không giống mọi lần nhào đến ôm hắn. Nàng còn chê hắn thối, hắn luôn giữ vệ sinh, nước hoa đều xài hãng tốt. "Bắc Tử Mịch cô dám chê tôi thối"

" Không phải" Chỉ là nàng quen những mùi đàn hương, những mùi của các nam tử ở đây nàng nghe không quen, chứ không phải hắn thối.

Bắc Tử Mịch lùi về sau " Ta đi trước, có gì ta đền sau"

Mạc An Nguyệt tức tối giữ tay nàng kéo "Muốn bỏ chạy ? Bắc Tử Mịch cô không phải ham muốn đàn ông sao ? Muốn leo lên giường tôi mà, sao hôm nay gặp tôi lại muốn bỏ trốn. Chiêu trò này cũ rít rồi"

" Chiêu trò cái gì, bổn... ta không phải nữ nhân tuỳ tiện dựa nam nhân. Mau bỏ tay" Nàng cau mày, khí thế công chúa đương triều dâng lên làm Mạc An Nguyệt có chút thất thần. Đây là Bắc Tử Mịch, những từ ngữ cô dùng nghe thật lạ.

Mạc An Nguyệt sững người, nhăn mày buông tay nàng, giả vờ phủi phủi chán ghét "Bổn thiếu gia không thèm nắm tay cô, dơ bẩn"

Vừa nói xong hắn đã lãnh trọn một cú đấm từ Bắc Tử Mịch. Tuy nàng xuyên không nhưng bản chất vẫn là một công chúa cao ngạo, đâu thể để một nam tử bình thường sỉ nhục.

Mạc An Nguyệt lảo đảo, đưa tay lau khoé miệng vướng máu " Bắc Tử Mịch cô dám đánh tôi"

Bắc Tử Mịch cao ngạo đi đến trước mặt hắn, mắt lạnh nói " Tốt nhất đừng để ta nghe những lời đó lần hai, nếu không đừng trách ta"

Mạc An Nguyệt sững người, khí chất Bắc Tử Mịch hôm nay rất khác. Chiêu trò mới muốn thu hút hắn sao ? Một giọng nói trầm ấm lên tiếng từ phía sau " An Nguyệt"

"Anh " Mạc An Nguyệt quay lại nhìn chàng trai mặc áo bác sĩ đang bước đến, Bắc Tử Mịch thấy Mạc An Hiên đi đến trước mặt nàng, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng đưa lên trước.

Bắc Tử Mịch rút lại nhưng hắn giữ lại, giọng hắn trầm thấp "Kính bên trên phòng là cô làm ?"

Nhìn vết thương do những mảnh kính ghim vào tay, nàng đọc trong truyện ở thế kỷ 21 nếu người mạnh quá sẽ bị xem là kì dị, đem đi thí nghiệm. Nàng vừa đến đây không muốn đem đi thí nghiệm "Không có, trên đó có vết nứt, không lâu thì vỡ ra. Ta sợ quá nên chạy xuống đây"

Mạc An Hiên nhìn nàng như vạch trần sự nói dối, hắn không tra cứu chỉ nói " Đi vào băng bó vết thương"

Trong phòng sặc mùi thuốc khử trùng, nàng khó chịu nhăn nhăn khoé mũi, vô trong mắt bọn họ có chút đáng yêu. Mạc An Nguyệt khinh bỉ, đáng yêu cái gì Bắc Tử Mịch dâʍ đãиɠ không chịu được, từ này nàng xứng đáng sao.

Ngồi im để Mạc An Hiên băng bó vết thương, nơi đây xa lạ lại người người chán ghét nàng, nàng có thể nhờ ai giúp nàng tìm Huyên Nhi. Mới hôm qua nàng là công chúa quyền lực, chóp mắt đã không còn gì trong tay.

Mạc An Hiên ngạc nhiên thấy nàng im lặng, Bắc Tử Mịch cũng có lúc trầm ngâm thế này. Lại nhìn qua đứa em trai, An Nguyệt không hiểu sao lại đi theo hắn vào trong đây.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bắc Tử Mịch bị doạ nhảy dựng, nghi hoặc nhìn vào túi quần Mạc An Hiên. Mạc An Nguyệt thấy hành động của nàng có chút buồn cười, hơi bị... ngốc.

Mạc An Hiên rút điện thoại từ túi quần đưa lên "Tôi đây"

Bên trong điện thoại không rõ đang nói gì, Bắc Tử Mịch tò mò, thì ra đây là điện thoại, cái này Tống Thiên Nhan từng than thở không có nó nên cuộc sống dần trở nên chán nản, Uy Vũ Hoàng Huynh nghe vậy còn vì nàng âm thầm sai người tìm cho bằng được. Khi Tống Thiên Nhan biết được liền cười không ngừng, còn luôn miệng kêu đồ ngốc.

" Tôi biết rồi, tôi sẽ đến" Mạc An Hiên cau nhẹ mày cúp máy, hắn đứng dạy cởϊ áσ khoác trắng bên trong là sơ mi đen, nhìn hắn phong độ đẹp trai.

Mạc An Nguyệt cũng đứng lên hỏi "Có chuyện gì sao ?"

" Lãnh Tuyết vừa gọi, Tiêu Huyên Nhi đột nhiên như bị bệnh, mất trí lại hoảng loạn. Hắn nhờ tôi đến xem" Mạc An Hiên trầm giọng nói.

Vừa nghe Tiêu Huyên Nhi, Bắc Tử Mịch đang ngồi trên giường đột ngột bật dậy " Ta cũng muốn đi"

Chắc chắn là Huyên Nhi, nàng chắc đang rất hoang mang, nàng cần đến đó. Mạc An Nguyệt khinh bỉ nói "Ngươi đến đó làm gì ?"

Lại muốn gặp Tiêu Lãnh Tuyết, đúng là chọc người chán ghét.