Chương 13: Ác ma của cô

Nghe câu này xong, cô đoán là tối hôm qua ở bệnh viện bận rộn hơn so với ngày thường, giọng của bà Smith khàn hơn hôm qua.

"Bà ơi…"

Giọng nói của Hạ Thiên chợt mềm nhũn.

Cô nhẹ nhàng nhíu mày, gương mặt lộ ra bộ dáng lo lắng: "Con pha cho bà chén trà thảo dược trước nha. Bà, bà ra phòng khách lấy hơi trước, chúng ta nói chuyện sau."

Nói xong, Hạ Thiên lập tức xoay người chạy vào phòng bếp rồi lấy ra trà thảo dược của bà Smith, sau đó lại dùng nước nóng ngâm một cái khăn lông, đem chén trà và khăn lông đặt trên khay và bưng đến phòng khách.

"Khăn nóng đắp lên mặt sẽ thoải mái hơn một chút."

Hạ Thiên cẩn thận nói: "Cũng giúp giảm phù thũng*."

*Phù thũng: tình trạng ứ nước và dịch quá mức khoảng gian bào của cơ thể mà không thể thoát ra ngoài được, khiến bộ phận đó sưng to bất thường. Bệnh có thể chỉ là tình trạng sinh lý do mang thai hoặc tác dụng phụ của thuốc điều trị, song cũng có thể là dấu hiệu bệnh lý như: xơ gan, bệnh nhân, suy tim sung huyết,…

Trên thế giới này, làm gì có ai lại đi trách mắng mấy đứa nhỏ hiểu chuyện chứ? Hiểu rõ quy tắc của người trưởng thành thì không chỉ sống yên ổn thôi đâu, sống tốt là đằng khác, đôi khi còn tránh được những chuyện không đâu. Hạ Thiên không chỉ đang giả bộ bản thân là đứa trẻ hiểu chuyện mà cô còn cố gắng chuẩn bị tinh thần tạo ra nước mắt.

Bà Smith nhìn vẻ mặt ủy khuất áy náy của cô một lát, sau đó chỉ lắc đầu.

Cô bé châu Á này so với bạn cùng lứa tuổi có vẻ gầy yếu non nớt hơn, vẻ mặt như thế càng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu. Nhìn gương mặt đầy sự lo lắng của Hạ Thiên, vừa pha trà vừa chuẩn bị khăn mặt, cơn tức trong lòng bà Smith còn chưa phát ra đã tiêu tán hơn phân nửa.

"Đều là người một nhà." Giọng nói của bà ấy ôn hòa không ít: "Cháu cùng Leila có mâu thuẫn gì mà không thể nói chuyện để giải quyết?"

"Bà Smith!"

Frank Johnson nhất thời không vui: "Hạ Thiên, nó ăn vụng kẹo sữa và…"

Bà Smith: "Đủ rồi!"

Trong mắt người lớn, việc lấy đồ ăn vặt trong tủ lạnh không xin phép không nghiêm trọng bằng mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ.

Bà Smith vốn đã phiền lòng chuyện ở bệnh viện rồi, thằng nhóc Frank có não nhưng éo biết dùng đang yên đang lành lao vào ngắt lời lại càng khiến bà ấy cảm thấy không vui, tâm trạng càng lúc càng đi xuống: "Chỉ là mấy viên kẹo mà thôi, con bé ăn rồi thì thôi, mấy đứa cảm thấy bình thường bà ngược đãi mấy đứa hay không cho mấy đứa ăn cái gì sao?"

Frank há miệng thở dốc, còn muốn phản bác nhưng nhìn thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của bà Smith, cậu ta không cam lòng mà im lặng.

Hạ Thiên nhân cơ hội này liền nhẹ giọng nói: "Đúng, con xin lỗi, bà Smith, xin đừng trách Frank, đều là lỗi của con cả."

Bà Smith: "Con nghĩ xem, con đã làm gì sai?"

Hạ Thiên nức nở một tiếng không to không nhỏ nhưng đủ để cả phòng nghe thấy.

Khóc là phương án tốt cho tình hình hiện tại, nhưng không thể gào lên hay khóc lớn, việc đó sẽ chỉ phản tác dụng.

Cô để lại cho bà Smith một ánh mắt rưng rưng, sau đó lập tức cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh che hai má giấu đi vẻ đáng thương với hai mắt đẫm lệ trong mái tóc, hơn nữa còn lộ ra bộ dáng áy náy nắm lấy ngón tay của mình: "Con nên… Con nên hành động sớm một chút!"

"Hả?" Bà Smith sửng sốt.

"Nếu con hành động sớm... Ngăn cản Frank và Matthew nảy sinh mâu thuẫn, hai người họ sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng sẽ không quấy rầy đến Leila, càng không để Matthew bỏ lỡ bữa tối đói bụng rồi con phải ăn trộm kẹo sữa cho cậu bé." Giọng nói của Hạ Thiên đè nén tiếng khóc nức nở: "Là con, là vì con quá sợ hãi, quá yếu đuối nhát gan! Con nên dũng cảm một chút để bà không phải lo lắng, bà ơi, con rất, con rất xin lỗi, thực sự xin lỗi."

Cô bé chín tuổi khóc nấc lên, thanh âm đứt quãng, lời nói vốn được sửa sang lại phát ra rất hỗn loạn. Nhưng tin tức được tiết lộ từ Hạ Thiên đủ để bà Smith hiểu được nguyên nhân và hậu quả.

Frank bắt nạt Matthew!

Nói là nảy sinh mâu thuẫn thì một cậu bé sáu tuổi làm sao dám gây sự với người anh lớn tuổi hơn mình, chưa kể, Matthew còn gần như không nói lời nào hay không phản ứng, kể cả là đối với bà ấy, vậy làm thế nào mà cậu bé có thể tạo ra mâu thuẫn với Frank? Bà Smith không phải người ngốc.

Về phần cãi vã và ăn trộm đồ ăn vặt, chuyện này hoàn toàn là hậu quả liên quan đến việc Frank bắt nạt Matthew.

Làm ca đêm một thời gian dài, trong lòng bà Smith vốn đã mệt mỏi, chuyện ở bệnh viện khiến bà ấy cảm thấy tức giận không thôi, sau khi về nhà còn phải xử lý mâu thuẫn của đám trẻ mồ côi càng làm cho nỗi phiền lòng của người phụ nữ tăng lên không ít, phải nói là phiền không chịu nổi. Bản thân Matthew đã là một phiền toái rồi, Frank còn muốn trêu chọc, rồi còn bắt nạt cậu bé, hơn nữa--