Chương 12: Lạnh nhạt

Editor: Yuki

Ý thức cô gái nhỏ dần dần tan rã, hô hấp hỗn loạn run rẩy mà ngâm khẽ kêu đứt quảng, "Trần... Trần Thù Quan a..."

Người đàn ông cứng đờ, dưới thân trướng đau đến muốn tạc nứt, thế nhưng không thể khống chế mà muốn bắn.

Chưa từng có người nào giống như cô vậy, cắn âm cuối, nũng nịu mà kéo dài gọi, ba chữ đơn giản được cô kêu đến trăm mị ngàn kiều.

Anh chợt ngừng thở, ánh mắt nặng nề, mệnh lệnh cô, "Lại kêu."

Mạnh Sơ không hiểu, chưa thoát ra khỏi tìиɧ ɖu͙©, nghiêng đầu, vẻ mặt ngốc mà ngẩng lên.

Anh lại không chịu khống chế mà lao tới lần nữa , cúi đầu bao ở môi cô.

Khác với với chuồn chuồn lướt nước lần trước, mà là toàn bộ nuốt vào trong miệng, mυ"ŧ vào, gặm cắn.

Thịt cô, có chút ngọt, lại tản ra mùi hương nồng đậm.

Anh không khỏi tăng thêm lực đạo.

Thẳng đến cô bắt đầu phản kháng.

Khi buông ra , miệng cô gái đỏ bừng bừng, khóe miệng bị người giảo phá, ẩn ẩn chảy máu, lộ ra hương vị da^ʍ mi mà quỷ dị.

Anh lặp lại lời nói, thở hổn hển, động tác dưới thân tạm dừng, "Kêu tên của tôi."

Khóe miệng cô còn đau đớn , "Trần... Thù Quan."

Khó tránh khỏi mang theo vài phần uất ức, lại là một loại tư vị khác.

Anh vẫn thúc giục như cũ, "Tiếp tục."

Chợt đem đè người cô lại, phóng túng mà va chạm trong thân thể cô, chống lại trong chỗ sâu, gần như muốn xé rách cô, "Mau kêu."

Cô cảm thấy thân thể mình sớm đã mất khống chế, hoa kính sớm bị anh sử dụng quá độ, vẫn là mặt nhỏ gần sát long thể anh, tựa hồ muốn nuốt vào càng nhiều.

Tiếng nói phá thành mảnh nhỏ, như người kề bên tử vong, gọi từng tiếng, "Trần Thù Quan... A... Trần... Thù Quan..."

Anh vẫn là đánh giá cao mình.

Cô gái nhỏ dưới thân kia há mồm cắn anh, rêи ɾỉ kiều mị, dưới kí©h thí©ɧ thật mạnh, anh dồn dập mà kịch liệt mà va chạm, dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng phun ra phóng thích ở trong cơ thể cô.

Giây tiếp theo, 8 giờ 36 phút, du͙© vọиɠ hơi thư giải lại ngẩng lên đầu lần nữa ở trong cơ thể cô, hơn nữa căn bản không có ý tứ mềm nhũn.

Trần Thù Quan ôm cô, từ trong cơ thể cô trừu đi ra ngoài, buông cô, liền bắt đầu thong thả ung dung mà sửa sang lại quần áo.

Mạnh Sơ vừa rồi vẫn luôn lao lực câu lấy anh, chợt mất đi chống đỡ té xuống đất bằng, chân mềm nhũn, trực tiếp lật mông té ngã.

Hoa huyệt ướt dầm dề dán đến trên mặt đất, huyệt khẩu nộn hồ hồ không có khép kín, mật dịch màu trắng đυ.c không ngừng phun ở giữa, có cô, nhưng phần lớn đều là những cái anh lưu lại , lúc này toàn lây dính trên mặt đất dơ bẩn, đầu gối cũng cọ phá da.

Cả người dính nhớp, cô gái nhỏ dơ hề hề thoạt nhìn rất là đáng thương.

Trần Thù Quan chỉ lạnh lùng nhìn, không có kéo cô đi, thậm chí anh thối lui nửa bước, "Ngoan, đi rửa mình sạch sẽ, chờ tôi nửa giờ."

8 giờ 40 phút, Trần Thù Quan đúng giờ trở lại trên bục giảng, thoạt nhìn cũng không khác lạ.

Nhưng mà bên trong áo sơ mi anh sớm nhăn, nút thắt rớt một cái, cự vật gắng gượng vẫn giương cung bạt kiếm, tất cả đều dấu ở trong áo thí nghiệm màu trắng.

Ngày thường khi sinh viên muốn hỏi Trần Thù Quan vấn đề chuyên nghiệp, luôn là châm chước lại châm chước, sợ có vẻ quá mức vụng về bất kham trước mặt vị giáo sư này.

Tuy rằng đối với Trần Thù Quan mà nói cũng không có gì khác nhau, nhưng thông thường Trần Thù Quan đối với bọn họ vẫn là rất có kiên nhẫn.

Chỉ là, hôm nay giải đáp nghi vấn chương trình học Trần Thù Quan cảm thấy có chút gian nan.

Thật vất vả chờ học sinh đều đi hết, biểu tình anh bình tĩnh tự nhiên mà dặn dò Diệp Hân đem thiết bị về phóng.

Mình thì tắt máy tính, lúc gần đi qua chỗ ngồi Mạnh Sơ, cầm trang notebook cô để lại rồi đi.