Chương 11: Chia tay (H)

Editor: Yuki

Anh ôm chặt eo cô, làm theo bản năng của mình, dư*ng v*t thô tráng căng miệng huy*t ra gần như đâm thủng, hạ thân kịch liệt kí©h thí©ɧ thọc vào rút ra, không hề tiết tấu kết cấu mà điên cuồng va chạm cô gái nhỏ.

Sau lưng Mạnh Sơ là vách tường bùn đất trộn lẫn nước, làm cái mông kiều nộn đau đau.

"Ưʍ... A..." Đôi mắt Mạnh Sơ đóng chặt, mang theo khóc nức nở lẩm bẩm rêи ɾỉ, nhớ tới đời trước mình vừa mới bắt đầu thích Trần Thù Quan như vậy, sau lại bằng cách nào đó ở bên nhau nửa năm liền lặng yên chia tay ấy nhỉ?

Cô gái nhỏ 18 tuổi khờ dại muốn dùng thân thể cầm tù người đàn ông đã thành thục 31 tuổi, cô nhìn như thành công, chỉ là người đàn ông không thú vị và tham lam lại là điều cô chưa từng dự đoán được.

Trần Thù Quan thật sự là một người cực kỳ nhạt nhẽo, anh đối tất cả mọi người rất lạnh nhạt, bao gồm người chịu làm bạn gái anh là cô.

Cô và anh qua lại, gần như vĩnh viễn đều dựa trên nɧu͙© ɖu͙© ba tấc dưới khố.

Cô không vui, anh mê luyến, rốt cuộc làm những si cuồng không kiên định tuổi thiếu niên của cô tan không còn một mảnh.

Cô bược vào nơi phồn hoa, trở thành một thành viên giữa chúng sinh muôn nghìn , mà anh chỉ thích hợp đứng trên đám mây được người nhìn lên.

Hai chân cô gái hơi mở dựa vào trên tường, thật sự không thể làm người đàn ông tận hứng mà đem vật cứng hoàn toàn nhét vào huy*t.

Anh đơn giản nâng một chân cô lên đặt tại vòng eo mình, nâng mông nhỏ cô, cả người cô mềm mại, tùy ý anh cuốn lấy, ôm trong ngực.

Mạnh Sơ lắc người, tay vô thố mà bám víu anh, kéo loạn vạt áo sơ mi anh.

Nam căn từ đầu đến cuối cũng chưa từng rời khỏi trong thân thể cô, liền duy trì trạng thái như vậy, anh so với trước vào càng sâu, qυყ đầυ thạc vật thô hoạt thừa cơ căng cung khẩu, đút đoạn ngắn đi vào.

Anh bắt đầu dạo bước tại đây thang lầu qua lại trên dưới, tần suất ra vào âʍ ѵậŧ dưới háng anh quy luật rất nhiều, lại càng ác hơn.

Đau đớn sau lưng biến mất, du͙© vọиɠ cự thạc màu tím đen người đàn ông chôn ở hẹp huyệt non nớt cô, không ngừng trừu động, đỉnh nhập hoa tâm.

Mạnh Sơ hoàn toàn tɧác ɭoạи.

Căn bản phân không rõ cánh hoa dưới thân truyền đến là đau đớn hay là cái khác, tóm lại đều là khó có thể thừa nhận, tê dại đến cơ hồ phát hiện không đến tồn tại của nó.

Nước chảy róc rách, cự vật chiếm cứ huyệt đạo, hoa tâm chảy ra chảy ra tia nước nhỏ vọt tới huyệt khẩu, tẩm ướt thạc vật hệ rễ anh.

Cô gái nhỏ loạn run lên ở trên người anh, gian nan mà đưa tay vuốt bụng nhỏ mình, chỗ cái bụng mềm mại bị vật cứng trong cơ thể đỉnh lên, rõ ràng nhô lên một khối.

"Ưm, anh, anh... Nhẹ chút, sẽ chọc hư..." Cô lã chã chực khóc, ý đồ đẩy anh ra bên ngoài.

Lại bị anh để đến càng sâu, đôi tay anh bóp cánh mông cô, va chạm vào trên người mình, cảm giác bị hoàn toàn xỏ xuyên qua, đúng là khúc nhạc dạo mạt thế buông xuống nhân gian, điên cuồng mà không kiêng nể gì.

Anh cúi đầu nhìn mình ra vào ở trong thân thể cô, nụ hoa suy yếu bị người cường căng ra, lại bị anh che khuất, gần như che toàn bộ hơi thở anh.

Anh dao động đến eo trần trụi cô, da thịt bóng loáng tinh tế dưới lòng bàn tay.

Tiếng nói anh khàn khàn, thấy cô ngoan ngoãn mở chân ra, hàm chứa bộ dáng của anh, mồ hôi rơi xuống giữa trán, "Sẽ không hư."