Chương 13: Trốn chạy

Editor: Yuki

Sau lối thoát hiểm dày đặc , trống rỗng, không thấy nửa bóng người.

Con mồi nhỏ chạy.

Trần Thù Quan cúi đầu nhìn phần phập phồng không bình thường dưới áo blouse trắng của mình , có chút đau đầu, còn có chút bối rối.

So với anh càng bối rối chính là mấy tiến sĩ sinh một ngày có mười bốn lăm tiếng đồng hồ đều đi theo anh kia.

Một tháng gần đây , Trần Thù Quan tâm tình không tốt lắm, hơn nữa càng có xu hướng nghiêm trọng.

Trực tiếp biểu hiện ở việc tỷ lệ anh dùng thuốc thử hoang phí gia tăng rất nhiều , dù cho ông chủ bọn họ căn bản không thiếu tiền, còn có mấy quốc gia chi ngân sách thành lập hạng mục thực nghiệm, nhưng cũng không nên dùng giống giấy vậy.

Hứa Nguyện nhìn chằm chằm dụng cụ trước mặt , chờ đợi trong quá trình chờ đợi báo cáo thí nghiệm trộm cảm khái với mấy người còn lại: “Một tháng gần đây cũng không thấy cô gái nhỏ xinh đẹp kia nữa, có lẽ thực sự từ bỏ ông chủ chúng ta rồi , chỉ là đáng tiếc chúng ta không thể được ăn cơm chừa nữa.”

“Tối hôm qua ký túc xá ngành nghệ thuật ở cách vách tôi nhộn nhịp lắm, ngọn nến bày đầy đất, một chàng trai ở dưới vừa ca vừa nói, cuối cùng đến cả bảo vệ cũng bị dẫn tới , nữ chính chính là cô ấy đó.” Sư tỷ Chu Minh Vũ cười ha hả.

Lại một sư huynh nói theo: “Tuổi trẻ chính là có nhiều người yêu, tư bản phóng túng , huống chi cô bé ấy đẹp như vậy, tính tình lại tốt, sao có thể mãi chịu treo ở trên cây cao vạn trượng như ông chủ chúng ta được.”

“Nếu thật thành, quan hệ này còn không biết loạn thành cái gì , bọn tôi kêu cô bé là sư mẫu còn được, Diệp Hân cậu còn có những học trưởng học khóa trước cô, những học trưởng học tỷ của cô kêu cô gì đây? Sư tổ mẫu?”

Diệp Hân không hiểu vì sao sư huynh sư tỷ mặt than trở nên nhiều chuyện như thế, cô nghĩ đến một tháng trước nhìn thấy một màn kia, hiếm thấy mà bảo trì trầm mặc.

Chỉ là lần sau nhìn thấy Mạnh Sơ tiểu cô nương kia, cô thật đúng là không biết xưng hô thế nào.

Quay đầu, Trần giáo sư bọn họ liền nhấp môi dựa ở cạnh cửa, không biết nghe bao lâu.

Mấy người ngơ ngẩn, ai cũng không dám mở miệng, cũng may, Trần Thù Quan thực mau liền tránh ra.

Vào lúc ban đêm Trần Thù Quan trở về chung cư giáo viên của trường học, nơi này cách phòng thí nghiệm của anh không xa, bên cạnh chính là tiến sĩ sinh cùng ký túc xá của sinh viên nghệ thuật , ngẫu nhiên anh sẽ ở nơi này.

Ngày hôm sau chạy bộ xong, gần 8 giờ mới ra cửa một lần nữa, nơi này là phòng học của sinh viên đại học bình thường , một đường Trần Thù Quan đều nhận được ánh mắt sùng bái và kính ngữ .

Thẳng đến tiếng nói am hiểu từ sau mọi người vang lên : “Trần giáo sư.”

Cô gái nhỏ và bạn học bằng tuổi đi cùng một chỗ, nhìn vẫn trẻ trung mà sinh động như trước , chỉ là đáy mắt cơ hồ không thấy sáng rọi khi đó, lúc nhìn thấy anh cũng là câu nệ mà xa cách như mọi người .

Anh nghiêm túc gật đầu trả lời như cũ, đi đến một bên khác.

Bước chân không khỏi chậm lại, phía sau dần dần đi xa truyền đến tiếng nói chuyện của mấy cô gái.

“Sơ Sơ, không phải cậu thích Trần giáo sư sao?”

Mạnh Sơ này một tháng rời khỏi Trần Thù Quan, cũng không thấy anh có bất luận phản ứng gì, thầm nghĩ không có dính dáng đến đời trước lì lợm la liếʍ và nửa năm nói không rõ kia, Trần Thù Quan có lẽ sớm quên cô là cọng hành nào.

Hiện vừa thấy phản ứng lãnh đạm vừa rồi của anh, tức khắc có loại cảm giác rời khỏi ma chưởng, không khỏi kích động vài phần, “Sớm là chuyện quá khứ rồi, còn không phải mình nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc sao, Trần giáo sư cũng không phải là người mà phàm nhân chúng ta có thể nhúng chàm.”