Chương 18

Đến nơi để xe, Lục Hoàng leo lên xe nhưng anh không đi đứng nơi đó chờ đợi một người. Hạ Dương vừa mới sắm được chiếc xe mới toanh hàng xịn đi đến.Chiếc xe phát sáng của hãng xe nổi tiếng đẹp giống như chủ của nó vậy." Cậu đợi tớ?" Hạ Dương nói xen chút vui mừng.

Lục Hoàng nhàn nhạt trả lời:" Không, là một người khác" nói rồi chỉ về phía sau .

"Trần Vệ ?!" Hạ Dương không tin vào mắt chớp vài cái vẫn là Trần Vệ."Hai người thân khi nào vậy!" Hạ Dương hỏi.

"Mới đây thôi " Lục Hoàng trả lời.

" Mới thân! Sao tới mức cậu phải đèo theo cậu ấy " . Hạ Dương dường như không tin vào thực tại.

Lục Hoàng thở dài nhìn về phía chân Trần Vệ lại thở dài hơn:" Bất đắt dĩ thôi, tớ cũng đâu muốn".

Trần Vệ thong thả ngồi yên sau lúc này Hạ Dương để ý được cái chân cậu ta đang bó bột thật khó tin mới đây cậu ta vẫn đi lại bình thường Hạ Dương còn cứ tưởng cái bó bột đó là để trang trí, Lục Hoàng không hề để ý ánh mắt ngạc nhiên Hạ Dương đạp bánh xe lăn đi.

Trên đường đi Hạ Dương cùng Trần Vệ trò chuyện bằng cách trao đổi ánh mắt cho nhau .

Hạ Dương: Diễn hay lắm!

Trần Vệ:Quá khen.

Trần Vệ nhìn Hạ Dương rồi đưa tay ôm eo Lục Hoàng miệng cười vui vẻ.

Cái ĐM!!! Hạ Dương mở to mắt cắn chặt răng như muốn nghiền mắt người kia, cậu còn cay đắng hơn khi Lục Hoàng chẳng có phản ứng gì.

Hạ Dương: Cậu được lắm!! Gặn từng chữ một.

Trần Vệ còn cười nhiều hơn dựa sát vào người Lục Hoàng .Hạ Dương như bị tạt một gáo nước lạnh, tức đến run người.

Chiến tranh lạnh của hai người kết thúc khi Lục Hoàng tống được cái tên Trần Vệ xuống xe.

Tiễn được một người lòng anh nhẹ nhõm một nửa cùng Hạ Dương đi tiếp.

Trần Vệ lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn đậu ngay hướng đối diện theo sau.

Quan sát Lục Hoàng đã vào nhà an toàn, Trần Vệ rời đi cậu đi ngang qua một chiếc xe bên trong có người đàn ông trung niên ngồi nhìn vào ngôi nhà nơi mà Lục Hoàng đang sinh sống.

Tiễn được người cuối cùng lòng anh cũng nhẹ nhõm bay lên chín tầng mây. Anh hớn hở vào nhà:" Thưa bố mẹ, con mới về".

Vẫn như mọi khi người mẹ ở trong bếp trên mình luôn đeo một cái tập dề:" Về rồi đấy à".

" Giúp mẹ tưới cây trong vườn nhé".

" Nhưng thường ngày bố là người làm mà". Lục Hoàng biến nhác nằm trên sofa.

" Bố con hôm nay có chút không khỏe "cô lo lắng nói.

"Thôi để mai đi mẹ " Lục Hoàng vẫn dán chặt mông trên ghế than thở.

Cô lại gần tư thế chuẩn bị giáo huấn:"Đi mau cho mẹ "

"Vâng,vâng con đi ngày " Lục Hoàng như nhím xù lông lật đật đứng dậy chạy ra vườn.Cô cười nhẹ:"Thật là".

Buổi chiều tà, hoàng hôn thật đẹp mang chút khí lạnh mua đông.

Trong sân vườn của một căn nhà lớn có hai người đàn ông chơi cờ một lớn một trẻ.Đàm Vũ nhã nhặn ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà tay đấu ván cờ:" Con lại thắng".

Bố Đàm Vũ thở dài soạn lại ván cờ:" thêm ván nữa".

Đàm Vũ đặt tách trà xuống nhìn ông bât lực:" Bố , đây là ván thứ mười rồi".

Ông vẫn kiên quyết:" Một ván nữa thôi".

Đàm Vũ đành làm theo . Giữa trận ông bố tự nhiên hỏi:" Có người thương rồi?".

Đàm Vũ khựng lại:"Sao bố biết?".

" Nhìn mặt con đấy " ông ngước nhìn Đàm Vũ rồi cuối lại xuống ván cờ:" người đấy có tốt không ".

Đàm Vũ nhắm mắt đắm chìm trong liên tưởng :" Không tốt mà là rất tốt, rất đáng yêu, rất hay cười hay ngại ngùng đã từng theo đuổi con rất lâu đặc biệt người ấy có nụ cười rất đẹp, rất hồn nhiên, rất ngây thơ " đến đây cậu có chút buồn nói :" Nhưng cậu ấy gần đây không còn theo đuổi con như trước, giờ con theo đuổi người ấy còn kịp không bố?".

Đó là tùy thuộc vào con" Ông nói chạm rãi tay vẫn đi con cờ.

Đàm Vũ nhìn ông đôi mắt buồn đi:" Con không biết phải làm gì, con đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ, con thấy chính đã gϊếŧ chết người mà con yêu nó rất chân thật, chân thật đến mức con có thể cảm nhận được nỗi đau ấy, thấy rõ từng giọt nước mắt của cậu ấy ". Đàm Vũ không buồn mà cậu đang lo lắng.

Ông buôn bỏ ván cờ đặt tay lên vai Đàm Vũ bảo lời nói nhỏ nhẹ như an ủi phần nào:"Chỉ là một giấc mơ, nó không có thật, chỉ cần con nghĩ như vậy là được rồi, mạnh mẽ lên con trai ".

Xa kia, hai thân hình mờ ảo đứng giữa khu vườn rộng lớn."Là thật sao"Lục Nhiên nước mắt dàn dụa, cậu đang khóc, khóc vì người trước mắt cậu Đàm Vũ:" Anh yêu tôi, là thật sao ".

Thân ảnh mờ ảo của cậu khụy xuống nền cỏ xanh mướt khóc rống lên:"Tại sao, tại sao lại làm vậy với tôi ". Càng nói cậu càng khóc to hơn.Thân ảnh còn lại chỉ có thể đứng nhìn vốn dĩ người họ yêu là cậu nhưng chỉ vì cách yêu của họ quá ích kỷ khiến cậu phải luôn nhận lại sự đau khổ nhưng điều này cậu mãi không biết được Lục Nhiên à.