Chương 40: Thế Tử Ốm Yếu (19)

Chờ sau khi Ôn Tu Tề lại đến phủ công chúa sớm, Mộ Từ đã tỉnh lại.

Nàng vừa mới mở mắt, liền phát hiện một khuôn mặt cực kì dễ nhìn, người này ngồi ở bên cạnh nàng, thấy nàng tỉnh lại, hắn nhìn nàng, mặc dù trên mặt vẫn là bộ dáng dịu dàng như trước, nhưng sự kinh hỉ trong mắt lại cơ hồ không thể diễn tả bằng lời.

"Công chúa, ngươi tỉnh rồi?"

Mộ Từ bị thái độ của hắn làm cho sửng sốt, nàng sửng sốt một chút, bật thốt lên hỏi: "Bạch Khinh Trần đâu?"

Chỉ là nàng vừa nói ra lời này, nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt của Ôn Tu Tề nhất thời cứng lại, đôi mắt tối sầm, phảng phất như đang cực lực khắc chế cơn tức giận đang mạnh mẽ trào ra cùng nỗi đau âm ỉ không thể giải thích được từ l*иg ngực.

"Công chúa tìm hắn làm cái gì?"

Mộ Từ vừa tỉnh, còn có chút ngơ ngác, hoàn toàn không có nghe ra trong lời nói kia của hắn có chút ghen tuông, chỉ nói: "Tìm hắn có việc thương lượng, còn có thể làm gì!"

"Làm sao khẩu khí ngươi lại khó chịu như vậy!" Ôn Tu Tề sắc mặt lạnh lùng, nhưng trong lời nói lại có một tia ủy khuất.

"..."

Ta còn muốn biết làm sao ngươi lại kỳ quái như vậy đấy, không biết còn tưởng rằng ngươi bị ai bám vào người đâu.

Hai người vừa dứt lời, Bạch Khinh Trần liền đi đến, không đóng cửa bước vào.

"Ai u, tiểu sư muội của ta a, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, mấy ngày nay khiến sư huynh lo lắng đến hỏng rồi, phía trước có sói phía sau có hổ, đều nhìn chằm chằm ngươi đâu, sư huynh ta thật sự là lo đến phát hoảng!" Bạch Khinh Trần lấy quạt che mặt.

"..."

Mộ Từ thật sự bối rồi, thật sự không hiểu hai người này rốt cuộc đang đánh cái chủ ý bí hiểm gì. Vì thế liền trực tiếp đi thẳng vào chuyện chính.

"Vừa vặn thế tử cũng ở đây, sư huynh, ngươi đem tình huống nói qua một chút."

Khó có được tất cả đều ở cùng một chỗ, vừa vặn đem sự tình sớm giải quyết xong. Thời gian nàng ở thế giới này ngốc không ngắn, ít nhất nhiệm vụ lớn đầu tiên cũng phải hoàn thành trước.

Bạch Khinh Trần thấy nàng nói, cũng thu hồi bộ dáng không đứng đắn, nghiêm túc đem tình huống liên quan đến hàn độc cùng các phương pháp chữa trị thu thập được cho đến nay cũng như dược liệu lần trước bọn họ cùng nhau thu thập giải thích qua một lượt

Trước mắt hết thảy đều chỉ là dự đoán, tình huống cụ thể như thế nào cũng chưa biết, hơn nữa trước mắt trọng yếu nhất là vẫn còn thiếu một loại dược liệu - một giọt tinh lộ.

"Tinh lộ? Ách..."

Mộ Từ cảm thấy từ này đặc biệt quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, nhớ đến lúc trước hoàn thành nhiệm vụ đã có phần thưởng này: "Tinh lộ ta có, hơn nữa là ba giọt."

"Ba giọt? Ngươi có!" Bạch Khinh Trần nhìn qua cực kì kinh ngạc.

Ôn Tu Tề ở một bên cũng vẻ mặt phức tạp nhìn Mộ Từ, ánh mắt hơi tối.

Tinh lộ là thứ cực kỳ khó có được, thậm chí có thể nói là vô giá. Cũng không nhất định có thể mua được ở chợ đen, chỉ vì phương pháp thu thập nó cực kì phức tạp, hơn nữa nó còn ở chỗ cực độc phía sau một mảnh rừng rậm nhỏ.

Bạch Khinh Trần lại nghĩ đến lúc trước nàng tùy tay lấy ra "Thần y điển thư" đột nhiên lại cảm thấy bản thân đã coi thường tiểu sư muội nhiều năm không gặp này.

"Nếu đã như vậy liền có thể chuẩn bị, chẳng qua ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, trong quá trình trị liệu hàn độc sẽ gây ra hội chứng rời bỏ linh hồn của ngươi, nếu như ngươi không có biện pháp áp chế hắn ta, như vậy rất có khả năng cả đời này ngươi sẽ mất đi lý trí, đến lúc đó hàn độc trong người ngươi có khả năng trực tiếp phản phệ cho đến khi ngươi chết, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng." Bạch Khinh Trần lại nghiêm túc nhắc nhở.

Tuy rằng Ôn Tu Tề sống hay chết đều không có quan hệ gì với hắn, nhưng hắn là một người hành nghề y, sẽ phân biệt được đâu là chuyện công và đâu là việc riêng.

Ôn Tu Tề cũng nhìn về phía Mộ Từ.

Hàn độc đột nhiên có phương pháp trị liệu, kỳ thực giờ phút này ở đáy lòng hắn cực kì không bình tĩnh, thậm chí có một loại cảm giác vô thố bất an. Bị hàn độc tra tấn nhiều năm như vậy, thậm chí mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến việc liệu bản thân mình có đình chỉ hô hấp trong giây lát hay không, nhưng hiện tại hắn lại thấy được hi vọng hết thảy đều có thể thay đổi.

Mộ Từ chờ hắn suy nghĩ, hiện tại cũng không nóng vội.

Ôn Tu Tề đột nhiên nói: "Ta hiểu, chứng ly hồn ta sẽ chú ý, vì vậy việc điều trị hàn độc xin nhờ Bạch công tử. Sau này, nếu ngươi cần bản thế tử giúp đỡ cái gì, cứ việc mở miệng, ta nhất định sẽ cố gắng hỗ trợ."

Thái độ trịnh trọng như vậy, nhất thời lại khiến Bạch Khinh Trần còn có chút thụ sủng nhược kinh, cảm thấy một trận vui vẻ.

Người này dù ngoài sáng hay trong tối khắp nơi đều đề phòng hắn, nhưng bây giờ lại có thái độ này, thực sự làm cho hắn vui mừng, ha ha.

"Không có gì!" Bạch Khinh Trần đắc ý nói.

"Về phần công chúa..." Ôn Tu Tề đem tầm mắt chuyển sang trên người Mộ Từ ở một bên.

"Ân!" Mộ Từ đang chờ đợi lời hứa đáng ngàn vàng của hắn, đến lúc đó mặc kệ muốn làm cái gì, nàng đều có thể thuận tiện làm việc, đây chính là lời hứa đáng giá ngàn vàng đến từ nam chính.

"Công chúa lấy thân mạo hiểm, cũng tận tâm tận lực vì ta suy nghĩ như vậy, nếu hàn độc có thể tiêu trừ hoàn toàn, xem như trực tiếp đã cứu ta một mạng, ân tình lần này thật sự không có cách nào báo đáp, bản thế tử chỉ có thể lấy thân đến báo đáp ân cứu mạng của công chúa!" Ôn Tu Tề một bộ dáng nghiêm túc nói.

Mộ Từ khϊếp sợ: "Ngươi nói cái gì? ! !"