Chương 41: Thế Tử Ốm Yếu (20)

Lời này của hắn trực tiếp nhấc lên một trận sóng to gió lớn, nhất thời đem hai vị còn lại có mặt ở đây cả kinh.

Bạch Khinh Trần lập tức lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc.

Mộ Từ cả kinh, mộng bức ngay tại chỗ.

Đợi chút, nàng mới vừa rồi không có nghe sai đi, người này muốn lấy thân báo đáp? ! ! Đại ca, ngươi là nam chính a!

Ôn Tu Tề thấy nàng này tựa hồ có chút phản kháng, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái , trực tiếp lại nói thêm một câu: "Công chúa không có nghe sai, ta tính toán lấy thân để báo đáp!"

Nhưng đừng, ĐM, ngươi đây là lấy oán trả ơn!

Vẻ mặt Mộ Từ hoảng sợ, vội vàng cự tuyệt, nói: "Không không không, không cần, bản công chúa luôn tùy tâm sở dục, giúp ngươi trị liệu hàn độc là do ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ngươi không cần phải trịnh trọng báo đáp ân tình như vậy, bản công chúa không cần ngươi báo ân, thật sự không cần!"

Ôn Tu Tề thấy nàng kiên quyết phản kháng như thế, trong lòng tràn đầy khó chịu, ôn nhuận trên mặt trong ngày thường ở giờ phút này chỉ còn ủy khuất cùng không cam lòng.

Thậm chí, trực tiếp xem nhẹ Bạch Khinh Trần đang ở đây, yên lặng nhìn Mộ Từ, nói: "Công chúa, ngươi không phải là luôn thích ta sao?"

Mộ Từ: "..."

Này thật sự là không có! Thích ngươi là nguyên chủ a! Dù sao cũng không phải là ta! Mặc kệ ta!

Hai người giằng co hồi lâu, Bạch Khinh Trần một bên sắc mặt từ khi Ôn Tu Tề bắt đầu nói lời này liền không thế nào tốt hơn.

Ôn Tu Tề cúi xuống, khẽ thở dài, không muốn bức nàng, lại nhẹ giọng nói: "Công chúa hảo hảo lo lắng một chút đi, ta đi về trước chuẩn bị chuyện sau đó."

Trước khi đi, ánh mắt còn phức tạp liếc mắt một cái Bạch Khinh Trần đứng ở một bên.

Bạch Khinh Trần xì khẽ một tiếng, tại sao tên này lại có ác ý với hắn? Hắn lại không thích tiểu sư muội bướng bỉnh giống như một nữ nhân cứng đầu như lừa!

Vừa hung dữ lại còn không ôn nhu, lại... Nghĩ nghĩ, hắn đột nhiên không nghĩ nổi nữa.

Tầm mắt chậm rãi đặt ở trên người Mộ Từ, đối phương còn đang trong trạng thái phân tâm, tựa hồ mới vừa rồi bị lời nói của Ôn Tu Tề làm cho đả kích không nhỏ, đến bây giờ vẫn còn chưa hồi thần lại.

Kỳ thực, tương lai sau này, nếu là cùng với tiểu sư muội ở cùng nhau, cũng không phải là không thể được, hẳn là sẽ thật thú vị...

-----------------------------------------------------------------------------------------

Việc trị liệu hàn độc đang được chuẩn bị đâu vào đấy.

Mộ Từ giao tất cả dược liệu cần thiết cho Bạch Khinh Trần, phương pháp giúp Ôn Tu Tề trị liệu hàn độc chủ yếu là thông qua việc tắm thuốc. Cần phải thêm giọt tinh lộ cuối cùng vào trong dược liệu thu được ở những nơi cực kỳ nguy hiểm, trộn đều với một số loại thuốc mạnh khác, rồi ngâm.

Người trúng hàn độc, trong lúc đang ngâm thuốc, sử dụng một chút nội lực khiến cho dược tính được hấp thu chậm rãi tiến vào trong cơ thể, cuối cùng dược tính và hàn độc sẽ cạnh tranh, gây ra chứng ly hồn, áp chế được nó, lại dưỡng một thời gian thì có thể hoàn toàn loại bỏ chất độc.

Địa điểm trị liệu là ở phủ công chúa.

Trong quá trình trị liệu hàn độc cực kì gian nguy, không thể bị nhiễu loạn, Mộ Từ phái một loạt ám vệ bao gồm cả người của Ôn Tu Tề an bày âm thầm thủ ở trong phủ để ngừa bị đánh lén.

Dù sao lần trước bị sát thủ đánh lén đã được giải quyết, nhưng Ôn Tu Tề phái không ít người điều tra nhưng vẫn không tìm được hắn ta, Mộ Từ đoán tên kia tốt xấu vẫn là một trong đám nhân vật chính, phỏng chừng đã được nữ chính cứu đi .

Trừ bỏ lần thiết yến trong cung đó, gần đây đều không nhìn thấy quá nữ chính cùng với những người khác, dưới tình huống phải chờ đợi lâu dài như này, khiến Mộ Từ có chút mệt mỏi.

Chẳng qua Ôn Tu Tề bên này thỉnh thoảng cũng giao ra một cái nhiệm vụ nhỏ, điều này rất kỳ lạ, nhất là sau khi nàng trở về từ nơi cực hiểm, các loại nhiệm vụ nhỏ khác nhau dường như thỉnh thoảng sẽ đổi mới để tăng cảm giác tồn tại.

Cái gì mà mua cho nam chính Ôn Tu Tề một cái kẹo hồ lô, giúp nam chính Ôn Tu Tề mua một cái tượng đất nhỏ, cái gì mà nói với nam chính Ôn Tu Tề một câu thân thiết ân cần thăm hỏi ... v.v.

Nàng đều phải nhanh chóng giúp Ôn Tu Tề mua một cái rồi một cái!

Nếu không phải thân phận của nàng lần này là công chúa, phỏng chừng là nuôi không nổi lão đại khắc kim như thế! Ha ha.

Hơn nữa những nhiệm vụ nhỏ vụn vặt này vậy mà không có thưởng, chỉ có trừng phạt, mấu chốt là bộ dáng tên Ôn Tu Tề kia còn mang vẻ xem kịch "Ngươi xem ngươi chính là thích ta đi", "Ta cũng đã lấy thân báo đáp mà ngươi còn không vừa ý", "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì", "Ngươi không phải là muốn cùng ta ái muội chứ".

Mộ Từ: "..."

Hết thảy mọi chuẩn bị đều đã sắp xếp ổn thỏa, Ôn Tu Tề cũng sớm chờ ở phủ công chúa phủ.

"Ôn thế tử, đã chuẩn bị tốt chưa?" Bạch Khinh Trần đi đến bên cạnh Ôn Tu Tề, nghiêm túc hỏi.

Ôn Tu Tề gật đầu đáp, lần này hắn nhất định phải thành công áp chế hàn độc. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Từ ở một bên, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó không nói một lời liền bước vào trong phòng.

Mộ Từ nhìn hắn, vốn cho rằng Ôn Tu Tề muốn nói điều gì đó, ai mà biết được ngay sau đó đối phương cái gì cũng không phản ứng đã đi rồi.

Kỳ thực mới vừa rồi, Ôn Tu Tề là muốn Mộ Từ cùng đi vào với hắn, nếu có nàng ở đó, hắn có lẽ có nhiều dũng khí hơn để khắc chế mọi thứ, nhưng là vừa nghĩ đến chứng cách hồn, nếu sau khi cái người táo bạo của bản thân xuất hiện, rất có khả năng sẽ không phân tốt xấu làm nàng bị thương, cho nên mới vừa rồi hắn đã đè nén ý niệm này trong đầu.

Sau khi Ôn Tu Tề đi vào phòng, Bạch Khinh Trần cùng Mộ Từ đứng ngoài cửa phòng chờ.

Dược liệu mà Bạch Khinh Trần luyện chế vẻn vẹn mất bảy ngày, giờ phút này tất cả đều được đặt ở trong thùng thuốc tắm bên trong phòng, mọi chuyện sau này hết thảy liền phải xem tạo hóa của bản thân Ôn Tu Tề.

"Không đi vào cùng hắn sao?" Bạch Khinh Trần đứng ở bên cạnh, đột nhiên nói.

Mộ Từ trực tiếp trả lời: "Ta đi vào làm gì? Ta cũng không hiểu y thuật, muốn đi vào cũng nên là ngươi đi!"

Bạch Khinh Trần nghẹn một chút, ánh mắt phức tạp nhìn về phía sắc mặt lạnh nhạt của Mộ Từ, giờ phút này thực sự cảm thấy nữ nhân này thật là vô tâm!

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết rốt cuộc là vì sao.

Một nén nhang canh giờ đã qua đi, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Mộ Từ đột nhiên có chút phiền chán.

"Ngâm thuốc thật sự có thể được sao? Tên kia sẽ không bị ngạt thở trong đó chứ!" Mộ Từ lẩm bẩm nói.

"Tiểu sư muội, ngươi không tin ta?" Vẻ mặt Bạch Khinh Trần hoàn toàn không vội.

"Y thuật của ngươi tất nhiên là ta tin, chẳng qua... Bệnh nhân của ngươi còn chưa ra, ngươi không vội sao?" Mộ Từ hỏi ngược lại.

"Gấp cái gì, không chết được, cùng lắm thì chính là một tên ngốc mà thôi, có gì phải hoảng. Tiểu sư muội, ngươi cũng bình tĩnh một chút đi, đến, sư huynh tách hạt dưa cho ngươi ăn." Bạch Khinh Trần ngồi ở một bên hóng mát trong đình, một bên tách hạt dưa, một bên khuyên bảo, hoàn toàn thờ ơ.

Mộ Từ không nói gì: "..."

Nam chính đần độn mà vẫn tốt sao? !

Chưa để Mộ Từ kịp nghĩ nhiều, đột nhiên cảm giác được một cỗ sát khí đánh úp lại, thần kinh nàng lập tức căng thẳng, âm thầm cảnh giác.

"Có người đến đây!"

"Ân."

Một giây trước Bạch Khinh Trần đã nhận ra, chỉ là đối phương vẫn luôn âm thầm trốn mà chưa ra tay, hắn nhất thời cũng không có biện pháp xác định rốt cuộc là ở phương hướng nào, mới vừa rồi chế nhạo Mộ Từ chẳng qua là đang cố ý thả lỏng cảnh giác, chờ thời cơ hành động.

Lúc này, phỏng chừng người này muốn ra tay !

Quả nhiên, sau khi trong phòng chỗ Ôn Tu Tề bên kia đột nhiên truyền ra động tĩnh, ngay sau đó, mấy chục đạo bóng đen lắc mình xuất hiện trước mặt hai người Mộ Từ và Bạch Khinh Trần, tên cầm đầu là một người nam nhân, một thân đầy huyết khí, trong mắt lạnh băng không có chút độ ấm, nhìn hai người giống như đang nhìn hai vật thể chết.

Khi Mộ Từ thấy rõ khuôn mặt nam nhân này, cũng ngay lập tức nhớ tới sự kiện bị ám sát mấy tháng trước, người này chính là sát thủ cầm đầu đám người ám sát đã mất tích một đoạn thời gian!

Người này luôn không hề có động tĩnh, nguyên lai là chờ giờ phút này đây, trách không được, lần trước sau khi ám sát không thành thành công, cho nên hắn mời chờ đợi giờ phút này.

Mới vừa rồi chỗ phòng của Ôn Tu Tề truyền ra động tĩnh, phỏng chừng là đã bắt đầu dẫn ra chứng cách hồn, trạng thái cách hồn của Ôn Tu Tề chẳng qua chỉ là một gia hoả không có đầu óc lại thô bạo, đối với kinh nghiệm lão đạo ám sát mà nói, căn bản không đủ.

Giờ phút này, là thời cơ ám sát tốt nhất của hắn ta.

"Sư huynh!" Mộ Từ lén lút nháy mắt với Bạch Khinh Trần.

Bạch Khinh Trần gật đầu, hai người âm thầm thương lượng, một người trong số họ sẽ dẫn hắn ta đi..

Nhóm sát thủ được mang theo không ít, Mộ Từ đã âm thầm an bày ám vệ chống lại, bên người hắn ta còn mang theo Tả Hữu Sử, hai người kia thân pháp quái dị, đối với Mộ Từ hàng năm ngốc ở kinh thành mà nói thì thật sự bất lợi, Bạch Khinh Trần tự nhiên cũng rõ ràng lợi hại trong đó, trực tiếp đem hai người Tả Hữu Sử dẫn đi, qua bên kia đánh nhau.

Chống lại sát thủ, khả năng Mộ Từ còn có một tia hi vọng, nhưng đấu với Tả Hữu Sử có thủ đoạn âm độc của nhóm sát thủ thì nàng cũng chỉ có thể chịu thiệt.