Chương 39: Thế Tử Ốm Yếu (18)

Một tháng sau, tại phủ đệ Thập công chúa.

Một nữ nhân có khuôn mặt đẹp đẽ lẳng lặng nằm ở trên giường, khuôn mặt nàng là loại cực kì phô trương sắc bén, giờ phút này lại nhắm mắt im lặng nằm ở đó, cũng khó có được điềm tĩnh.

"Nàng vì sao lại biến thành như vậy?" Tầm mắt Ôn Tu Tề dừng ở trên người Mộ Từ, đôi lông mày gắt gao nhíu chặt, ngồi ở mép giường.

"Tự nhiên là bởi vì ngươi, nếu không phải giúp ngươi trị liệu hàn độc, tiểu sư muội làm sao có thể có bộ dáng như hiện tại!" Bạch Khinh Trần thu liễm ý cười của dĩ vàng, mang theo sắc mặt giận dữ cùng phẫn hận không cam lòng.

Kỳ thực hắn thật sự một chút cũng không muốn gọi Ôn Tu Tề tới, nhưng hắn tôn trọng lựa chọn của tiểu sư muội, nàng đã lựa chọn người này, nên hắn nhất định phải cho nam nhân biết tình hình thực tế. Tuy rằng nhìn thấy người này làm cho hắn thập phần khó chịu.

Ôn Tu Tề nghe được lời này, toàn thân cứng đờ. Hắn nhưng lại không biết nói gì người mà giờ phút này đang nằm hôn mê bất tỉnh, có thể vì hắn làm được loại tình trạng này.

Hàn độc đối với hắn mà nói, đã lâu như vậy rồi, hắn nghe được nhiều như vậy vô vọng chẩn đoán, thực ra trong lòng hắn đã không còn có ý nghĩ sống thêm mấy năm nữa. Vậy mà lại có người vì hắn làm nhiều chuyện như vậy. Trong mắt Ôn Tu Tề tràn đầy sự phức tạp, thật sự khó có thể nhìn rõ.

Bạch Khinh Trần thấy vậy cười lạnh một tiếng.

"Bên phía Hoàng thượng, nếu có thể gạt thì tận lực lừa gạt, là tiểu sư muội của ta thì ta sẽ cứu giúp." Dứt lời, nâng bước ra khỏi phòng.

Kỳ thực, sức khỏe của Mộ Từ không có vấn đề gì cả, lần thu thập dược lệu này vậy mà ngoài ý muốn vô cùng thuận lợi, tuy rằng trên đường gặp không ít gian nguy, nhưng hoàn hảo là kết quả cuối cùng lạt rất tốt, hiện tại Mộ Từ hôn mê bất tỉnh, chẳng qua nguyên nhân là bởi vì nội lực cạn kiệt quá độ.

Nhưng hắn chính là không muốn để Ôn Tu Tề vui vẻ mà thôi, trong lòng hắn không dễ chịu, nam nhân này được tiểu sư muội trân mà cũng đừng mong tốt hơn.

Hừ!

----------------------------------------------------------------------------------

Chẳng qua, Bạch Khinh Trần tính sai một điểm, đó là Ôn Tu Tề biết một chút y thuật.

Mới vừa rồi chẳng qua là do quan tâm quá sẽ bị loạn, thời điểm bị Bạch Khinh Trần gọi tới phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy Mộ Từ hôn mê nằm ở trên giường, hắn lập tức bối rối, mất đi lý trí, thậm chí không kịp suy xét tới cái gì khác, đồng tử đột nhiên co lại, lúc đó chỉ cảm thấy một trận choáng váng.

Ôn Tu Tề nhẹ nhàng đặt tay lên mạch đập của nàng, lặng lẽ cảm nhận, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Ôn Tu Tề nhẹ nhàng thở ra, giờ phút này cái trán đầy những giọt mồ hôi lạnh, cả người như là vừa mới từ trong nước đi ra, mới vừa rồi vì xem xét tình huống của Mộ Từ, hắn đã sử dụng nội lực của cơ thể, làm tăng tốc độ ăn mòn của hàn, lại đồng thời chống cự lẫn nhau, giờ phút này cực kì suy yếu.

Nhưng cũng còn tốt, hoàn hảo, nàng chỉ là nội lực cạn kiệt.

Ôn Tu Tề đem tầm mắt đặt ở trên người Mộ Từ, từ lông mày cho đến khóe môi, phảng phất như đang phác họa từng nét, muốn đem nàng chặt chẽ nhớ ở trong lòng, lẳng lặng đánh giá, đột nhiên trong lòng mạnh mẽ xuất hiện ra một cỗ thỏa mãn trước nay chưa có, thậm chí còn luyến tiếc khoảnh khắc yên tĩnh này.

Kìm lòng không đậu , đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp đó, ngừng lại trên đôi môi giờ phút này đang tái nhợt.

Ôn Tu Tề hai mắt hơi tối, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia phức tạp.

Hắn hơi hơi cúi người về phía trước, vài sợi tóc đen rơi xuống, chạm vào mặt Mộ Từ, hô hấp của hắn cơ hồ muốn cùng người trước mắt hoàn toàn hòa vào với nhau.

Chóp mũi hướng vào nhau, giờ phút này khoảng cách giữa hai người tựa hồ chỉ cần động một chút liền đυ.ng phải nhau.

Ôn Tu Tề mở to đôi con ngươi xinh đẹp nhìn nàng, đáy mắt sớm không còn lạnh lùng xa cách như trước nữa, có loại ảo giác như sắp có giông bão.

Mộ Từ vẫn như trước mà nhắm mắt, hô hấp vững vàng, đối với những phát sinh ở giờ phút này hết thảy moi chuyện hoàn toàn không biết.

Hồi lâu, Ôn Tu Tề mới nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, đứng lên lại ngồi xuống. Một tiếng cười khẽ này, tựa hồ như đang trào phúng chính hắn, lại tựa hồ có ý nghĩa khác.

Hắn lấy ra từ trong lòng mình hai con hổ vải nhỏ ngốc nghếch, đặt ở trên tay thưởng thức, hai cái này nghiễm nhiên chính là vào một tháng trước Mộ Từ đưa cho Ôn Tu Tề.

Bộ lông trên người con hổ vải có chút phẳng lì, khác hẳn với bộ lông lúc trước, tựa hồ là bị người thường xuyên mang theo ở trên người khẽ vuốt ve, Ôn Tu Tề thưởng thức hồi lâu, sau đó đem một cái đặt ở đầu giường Mộ Từ, động tác nhẹ nhàng, ngay bên cạnh nàng, chỉ cần xoay người liền có thể nhìn thấy.

-----------------------------------------------------------------

Thời gian Mộ Từ hôn mê vẻn vẹn tròn bảy ngày, mà trong bảy ngày này, Ôn Tu Tề đúng giờ có mặt tại phủ công chúa, còn sợ người khác không biết, dường như mỗi lần đều là cố ý từ cửa lớn tiến vào, tuy rằng Ôn Tu Tề làm cho người ta có cảm giác luôn luôn ôn nhuận có lễ, nhưng một loạt hành vi khoa trương như vậy, dường như đang hướng mọi người biểu đạt cái gì đó.

Vì thế tin đồn trên phố có liên quan đến một ít truyền kỳ sự tích Thập công chúa Thu Mộ Từ cùng Vĩnh Ninh Hầu thế tử gia ngày càng nhiều, thậm chí các loại phiên bản yêu hận tình thù giữa hai người đều liên tục xuất hiện một cái tiếp một cái.

Bạch Khinh Trần đối với chuyện này tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, hắn quả thực muốn một cái tát chết bản thân vì lúc trước đem Ôn Tu Tề kêu tới.

Hắn thật sự là không nghĩ tới người này da mặt lại dày đến như thế.

Chuyện ngày càng ồn ào huyên náo, khiến cho ngay cả hoàng đế cũng phải triệu kiến hắn, trong lúc đó cũng thần bí hỏi quan hệ của Tiểu Thập nhà mình cùng với Ôn Tu Tề đến cùng là thật hay giả.

Mài giờ phút này Hắc Phong đứng sau lưng Ôn Tu Tề cũng là một mặt khó chịu.

"Chủ tử, ngài cũng không biết trên đường đều đã truyền những chuyện này thành cái dạng gì đâu, đều nói lần này Thập công chúa là quyết tâm muốn đem ngài thu vào làm ... Trai lơ!" Nói xong lời cuối cùng, thời điểm thốt ra hai chữ kia, Hắc Phong cũng ngượng ngùng nói ra khỏi miệng .

"Ân, thì tính sao." Ôn Tu Tề không chút để ý, thậm chí còn thản nhiên cười, trong mắt tựa hồ còn ẩn ẩn mang theo một tia hài lòng.

"Cái gì mà thì tính sao!!! Chủ tử, ngài vạn lần cũng không thể lại cùng Thập công chúa kia nhấc lên quan hệ, bằng không thanh danh của ngài đều bị hủy, đến lúc đó còn có cô nương nhà ai muốn gả cho chủ tử ngài chứ!" Miệng Hắc Phong thật sự không chút đắn đo, cũng không biết rốt cuộc là lá gan hắn lớn hay vẫn là nhát gan.

"Thân thể của ta đây có thể sống thêm vài năm còn khó nói, trong kinh này vốn không có bao nhiêu người muốn gả cho ta, nhưng Thập công chúa mới là người có khí chất quyến rũ nhất!" Ôn Tu Tề nói.

Thậm chí thời điểm nói ra lời này, khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, khác hoàn toàn với nụ cười giả tạo trước đây, như thể trong mắt hắn đang có những niềm vui lẻ tẻ.

Lời này khiến Hắc Phong sợ tới mức không nhẹ, tính cách Thập công chúa quyến rũ? ! !

Hắn là nghe lầm sao?

Trong mắt hắn, Thập công chúa chính là nhìn trúng khuôn mặt kia của gia chủ, dù sao cũng rất khó để tìm được một người vừa tuấn mỹ vô song, khí chất còn bất phàm như chủ tử nhà hắn.

Nhưng mà lời này hắn cũng không dám nói ra.