Chương 11

Hoa Tưởng cả kinh đến mức suýt nữa thì ợ lên, ánh mắt sững sờ nhìn Tần Trầm Đàn, có phải hắn đã biết chuyện gì rồi không?

Tần Trầm Đàn dường như đoán được tâm tư của cậu, nói: “Chuyện như thế này, muốn điều tra ra cũng không khó.”

Mối quan hệ giữa cậu và người phụ nữ kia thực ra được giấu rất kỹ, bởi vì hai người thuộc cùng một công ty và cùng một bộ phận, công ty có văn bản quy định rõ ràng, không thể yêu đương trong công ty.

Ngày thường hai người làm gì cũng đều phải lén lút.

Hoa Tưởng trầm mặc, không biết nên đáp lời thế nào.

“Em biết Chu Thiên Phó phải không? Nhuyễn Giai Lâm hiện đang ở bên ông ta.” Tần Trầm Đàn nói tiếp.

Đứa nhỏ này quả thực là từ đầu đến cuối bị người ta lợi dụng triệt để.

Hoa Tưởng khϊếp sợ ngẩng đầu lên, Chu Thiên Phó và Ôn Thư Dung làm cùng một công ty, đồng thời còn là giám đốc bộ phận của bọn họ, và Nhuyễn Giai Lâm là bạn gái của Ôn Thư Dung.

“Có muốn tôi giải thích rõ hơn không?” Tần Trầm Đàn hỏi như vậy, nhưng không đợi cậu trả lời đã nói tiếp, “Nhuyễn Giai Lâm vẫn luôn lợi dụng em, cô ta ở bên em, chính là vì hai khoản công quỹ kia. Chu Thiên Phó cùng cô ả cấu kết với nhau làm việc xấu, hiện tại hai khoản công khoản kia đang ở trong tài khoản của Chu Thiên Phó.”

Hai tay Hoa Tưởng siết thành nắm đấm, đôi mắt hơi đỏ lên: “Tôi không tin!”

Kỳ thật trong lòng đã tin rồi, Ôn Thư Dung sớm đã đoán được kết quả này, nhưng trong kết quả này, không có Chu Thiên Phó.

Trong lòng Hoa Tưởng thầm hận muốn chết, bởi vì bị ảnh hưởng bởi tình cảm của Ôn Thư Dung, mỗi lần nghĩ đến ả kia cậu đều sinh lòng phẫn hận.

“Có ăn trái cây không?” Tần Trầm Đàn cũng không vội làm cậu tin, đến lúc đó dẫn cậu đi xem là được.

Bây giờ chỉ cần cho cậu thời gian giảm xóc.

Hoa Tưởng liếc nhìn đĩa trái cây kia, đáp: Vâng.”

Đào mật, vô cùng muốn ăn.

Nhưng hiện tại cậu phải biểu hiện ra bộ dáng tôi muốn dùng đồ ăn để làm tê liệt bản thân, tôi không tin.

Cậu cầm lấy một quả đào mật, hung tợn cắn một miếng.

Mẹ nó, ngọt quá.

Nước thật nhiều.

Hoa Tưởng sung sướиɠ đến mức hai mắt suýt nữa đã nheo lại.

Cậu rũ mí mắt xuống, ăn từng miếng từng miếng một, nước trái cây nhỏ xuống ngón tay cũng mặc kệ.

Tần Trầm Đàn nhìn cậu, thích ăn như vậy sao?

Hắn có thể cảm nhận được bầu không khí sung sướиɠ trên người cậu.

Tiềm thức của hắn không lừa hắn, nó nói cậu thích ăn đào mật.

“078, tôi thịnh tình chiêu đãi em một bữa, em không biểu hiện gì sao?”

Hoa Tưởng đang vui sướиɠ gặm đào, nghe vậy liền sửng sốt, ngẩng đầu lên. Anh muốn biểu hiện thế nào?

Cậu không có gì cả nha.

Ánh mắt Tần Trầm Đàn hàm chứa thâm ý dừng trên quả đào mọng nước trong tay cậu, Hoa Tưởng mặt đỏ lên, cậu hiểu rồi, người này muốn ăn đào trong tay mình.

Hơn nữa, cậu cứ cảm thấy hắn không chỉ đơn thuần muốn mình nhường cho hắn, mà là muốn mình miệng đối miệng đút cho hắn.

A a a.

Quá xấu hổ rồi.

Hoa Tưởng dứt khoát cầm lấy một quả đào trong đĩa trái cây đưa cho hắn, Tần Trầm Đàn nhận lấy, cười khẽ: “Quả này làm sao ngon bằng trong miệng em.”

Sắc mặt Hoa Tưởng đỏ bừng, cậu biết ngay mà!

“Tần Trầm Đàn, anh, anh có thể đứng đắn chút được không hả.”

Đừng trêu cậu mãi như vậy.

Cậu không chịu nổi nha.

Tần Trầm Đàn nghiêm giọng nói: “078, những lời tôi nói với em đều xuất phát từ tận đáy lòng.”

Hoa Tưởng cúi đầu, mặt đỏ đến không nỡ nhìn thẳng, cứ cảm thấy hắn nghiêm túc thì lại càng đòi mạng.

Tần Trầm Đàn nhìn cậu, nghĩ thầm cậu nhanh như vậy đã bị dời đi lực chú ý, hình như cũng không thích người phụ nữ kia cho lắm.

Trong lòng Tần Trầm Đàn cảm thấy khá hơn một chút, người mình đợi lâu như vậy, nếu như một lòng si tình với kẻ khác, cũng thật khiến người ta tức giận mà.

Người phụ nữ kia có thể thành công lợi dụng cậu, có lẽ là bởi vì cậu quá tốt bụng.

Mà không phải bởi vì yêu cô ta nên mới sẵn sàng trả giá tất cả mọi thứ vì cô ta.

“078,” Tần Trầm Đàn đặt quả đào lại vào trong đĩa, “Lại đây, cho tôi ăn một miếng.”