Chương 9

Suy nghĩ đầu tiên của Hoa Tưởng chính là còn có chuyện tốt như thế này sao? Ngay sau đó mới phản ứng lại, quản giáo phỏng chừng là nể mặt Tần Trầm Đàn.

Hoa Tưởng cảm thấy không cần thiết, đặc quyền như thế này, nếu bạn dùng nhiều, người khác không biết sẽ ở sau lưng nói xấu người che chở bạn như thế nào nữa, chuyện này hẳn là sẽ ảnh hưởng đến Tần Trầm Đàn đi?

Hơn nữa để Tần Trầm Đàn che chở cho mình, tại sao cậu lại không được tự nhiên như vậy chứ?

“Cái nào cũng được, tôi nghe quản giáo sắp xếp.” Hoa Tưởng vô cùng dịu ngoan nói.

Quản giáo dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cậu. Không hổ là người của ngục trưởng, trước mắt nhân phẩm xem ra cũng không tệ lắm, không có cầm lông gà mà làm lệnh tiễn, mũi hếch lên trời.

“Vậy thì cậu tới phân xưởng số 18 trên tầng ba tìm chủ nhiệm phân xưởng ở đó đi, ông ấy sẽ sắp xếp công việc cho cậu.”

“Được ạ.” Hoa Tưởng đáp.

Phân xưởng số 18, đó không phải là xưởng làm trang sức sao?

Hoa Tưởng cuối cùng vẫn được hưởng đặc quyền.

Làm trang sức không cần tính theo sản phẩm, cũng không cần căng thẳng từ đầu đến cuối sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt.

Khi đó, Ôn Thư Dung đã phải ngồi tù hai năm, mới có thể chuyển sang công việc này.

Hoa Tưởng vì là ngày đầu tiên đi làm, tổ trưởng đích thân tới dạy cậu.

Thực ra cũng chỉ là dựa theo sách hướng dẫn, trước để cậu làm thử một cái bộ diêu đơn giản.

Hoa Tưởng thành thành thật thật dựa theo sách hướng dẫn, sử dụng các công cụ và nguyên vật liệu làm ra thành phẩm.

“Không tồi.” Tổ trưởng khen ngợi, buông tay để Hoa Tưởng tự làm, sau đó y bỏ đi.

Kỳ thật bởi vì biết mối quan hệ giữa 078 và ngục trưởng, y rất muốn chú ý đến 078, nhưng lại sợ làm cậu khẩn trương.

Hoa Tưởng có ký ức của Ôn Thư Dung, sau khi làm vài cái bộ diêu đơn giản, liền bắt đầu dựa theo sách hướng dẫn, làm bộ diêu phức tạp hơn một chút.

Thực ra ở nơi này ủng hộ sức sáng tạo, nếu bạn làm ra trang sức phức tạp lộng lẫy, bán được giá tốt, đến lúc đó có thể lập công một lần.

Nhưng nếu bạn sáng tạo thất bại, lãng phí nguyên vật liệu thì sẽ bị tổ trưởng phê bình.

Nếu thất bại ba lần liên tiếp, bạn sẽ bị đưa trở lại xưởng ban đầu.

Do đó, sáng tạo là có nguy hiểm.

Khi tổ trưởng chuẩn bị đi ngang qua Hoa Tưởng một lần nữa, lại phát hiện có một thành phẩm trên bàn của mình mà chỉ những người thợ lành nghề mới có thể làm ra, bước chân y liền khựng lại.

Y cầm thành phẩm lên, xem qua một lượt, rồi nhìn Hoa Tưởng: “078, trước kia có phải cậu đã từng làm thủ công trong lĩnh vực này không?”

Hoa Tưởng gật đầu một cái: “Vâng, đã học qua.”

Không phải cậu muốn khoe khoang, nhưng nếu đã vào phân xưởng này, dù sao cũng phải xuất ra chút bản lĩnh, mới có thể xứng đáng với đặc quyền mà Tần Trầm Đàn đã ban cho.

Nếu các tù nhân khác biết chuyện này, hẳn là sẽ không có ý kiến gì.

Tổ trưởng nói: “Vậy trước đó tại sao cậu lại giấu dốt?”

Hoa Tưởng rụt rụt cổ: “Bởi vì tổ trưởng không hỏi…”

Tổ trưởng dở khóc dở cười, cậu nhóc này cũng quá ngay thẳng rồi.

Y bảo cậu xem sách hướng dẫn, làm từng bước một, cậu liền thật sự mỗi một bước đều xem sách, khiến y nhìn lầm còn tưởng cậu là người mới học, kỳ thật trình độ thật sự của cậu đã có thể xuất sư rồi.

Tổ trưởng nói: “Có tiền lệ như cậu, về sau nhất định tôi phải lắm miệng hỏi người ta mới được.”

Đây là câu nói đùa, dù sao những người có thể được phân đến đây, ngoại trừ Hoa Tưởng đi cửa sau, thì những tù nhân còn lại các quản lý đều có hiểu biết nhất định về kỹ năng của bọn họ.

Thời gian buổi sáng trôi qua thật nhanh, tiếng chuông vang lên, Hoa Tưởng đứng dậy.

Eo đau mông đau, dù sao ngoại trừ thời gian đi vệ sinh, thì cậu phải ngồi làm việc không ngừng, cho nên mới nói, đừng tùy tiện để bị ngồi tù.

Hãy an phận làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật.

Loa phát thanh đột nhiên vang lên: “078, tới đây trả khăn tay đi. Tôi đang ở văn phòng.”

Hoa Tưởng từ trong giọng nói của hắn nghe ra một tia nghiêm túc, không hiểu sao lại có chút khẩn trương.

Có chuyện gì vậy?

Lúc trước nói chuyện với hắn vẫn luôn ôn tồn, đột nhiên như vậy, thật làm người ta sợ hãi.

Hoa Tưởng không dám chậm trễ, nhấc chân vừa định chạy xuống lầu, loa phát thanh lại truyền đến một tiếng: “Đi thôi, chạy cái gì mà chạy? Nóng lòng muốn gặp tôi như vậy sao?”

A a a.

Hoa Tưởng đỏ bừng mặt.

Cứ oan uổng người ta như thế sao.

Không phải là cậu sợ làm chậm trễ thời gian của hắn, hắn sẽ tức giận sao!

Bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào, Hoa Tưởng hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, cậu không có mặt mũi nào gặp người ta mà!

“Đừng trêu cậu ấy nữa, da mặt cậu ấy mỏng lắm.” Trong loa lại truyền đến một tiếng.

Hiệu quả nhanh chóng, tiếng ồn ào bên cạnh lập tức biến mất.

Hoa Tưởng vùi đầu xuống lầu, cậu không chú ý tới, mối quan hệ giữa tù nhân và giám ngục trưởng hình như không căng thẳng như trong trí nhớ của cậu.

Nhà tù là một dãy dài, rỗng ở giữa, các phòng giam ở hai bên trái phải, đầu cuối hai dãy là phòng tắm rửa.

Hoa Tưởng ở tầng hai, bước vào phòng giam lấy khăn tay, rồi cậu bước ra ngoài.

Nói cũng lạ, trên chiếc khăn của Tần Trầm Đàn thế nhưng thêu một đóa hoa đào.

Thoạt nhìn trông như tín vật đính ước của một cô gái tặng cho hắn vậy, nhưng Hoa Tưởng biết điều này là không thể.

Nhưng một tên đàn ông như hắn mà lại thêu hoa đào trên khăn tay, chỉ có thể nói là sở thích đặc biệt.

Hoặc là chiếc khăn tay này, lúc trước chỉ là hắn tiện tay mua?

Một đường miên man suy nghĩ đi xuống lầu, Hoa Tưởng dưới sự chỉ đường của cảnh sát, đến dưới tòa nhà văn phòng.

Thật ra cậu có ký ức của Ôn Thư Dung nên biết đường.

Hoa Tưởng đi lên tầng 3, “tìm được” văn phòng của Tần Trầm Đàn.

Cửa mở toang, người đàn ông không có ở bên trong. Hoa Tưởng đứng bên ngoài, quan sát văn phòng của hắn. Rất rộng rãi, nhưng trang trí vô cùng đơn giản, tường trắng sạch sẽ, trong cùng bày một bộ bàn ghế làm việc, phía trước đặt một bàn trà và bộ sô pha đơn giản.

Bên cạnh bàn trà là một bàn ăn nhỏ hình tròn cùng với hai cái ghế dựa.

Trên bàn bày vài món ăn cùng trái cây tươi.

Hoa Tưởng nuốt nuốt nước miếng, thịt kho tàu, cá hấp, còn món kia là canh trứng rong biển phải không? Còn lại là rau xanh, trong mớ trái cây lại còn có đào mật mà Hoa Tưởng thích ăn nhất!

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, từ xa đến gần, ngay sau đó Tần Trầm Đàn đứng bên cạnh Hoa Tưởng: “Sao em không vào?”

“Anh không có ở đó.” Hoa Tưởng nói.

“Tôi không ở đó em cũng có thể vào,” Tần Trầm Đàn vỗ mông cậu, “Đi vào ăn cơm đi.”

Hoa Tưởng sờ sờ mông mình, muốn trừng hắn, mông đàn ông có thể tùy tiện vỗ sao?

Thôi được rồi.

Trước lạ sau quen, ăn cơm vẫn quan trọng hơn.

Hoa Tưởng đi vào trong phòng, đến cạnh bàn ăn, câu nệ đứng đó.

Tần Trầm Đàn thuận tay kéo ghế ra giúp cậu: “Ngồi đi, đứng làm gì? Hay muốn ngồi trên đùi tôi?”