Quyển 1: Chương 1.2: Trùm trường và bé yêu của hắn

Minh Nhạc huýt sáo mấy cái trong lòng: “Hắn là ai đấy, tôi muốn…”

Hệ thống: [Tạ Văn Tuyên, là cái người thiến hóa học cậu đấy.] Nó cũng không tin lần này Minh Nhạc còn có thể chung đường với nam chính nữa.

Hạ bộ Minh Nhạc bỗng lạnh buốt, im lặng thắt dây lưng.

Dù chàng trai này có bị học sinh phát hiện đang thủ da^ʍ, động tác vẫn trông vui tai vui mắt như cũ. Từ nãy đến giờ cậu chẳng thay đổi vẻ mặt chút gì, lạnh nhạt lại trang nghiêm như thể đang làm nghiên cứu khoa học.

Giáo viên y tế tuấn tú nhã nhặn đẩy mắt kính, cậu cầm bút và hồ sơ bệnh án, hỏi: “Triệu chứng thế nào?”

Hừ, giả vờ đàng hoàng.

Tạ Văn Tuyên nheo mắt, nhưng trước giờ hắn đã quen coi mình là nhất, lúc này đây cũng chả thèm để ý, bước vào trong, ngồi bừa lên cái giường nhỏ trong phòng y tế: “Lúc chơi bóng bị trật chân.”

Giáo viên y tế không thèm ngước mắt nhìn, chỉ lạnh lùng hỏi: “Họ tên, tuổi.”

Tạ Văn Tuyên đáp: “Tạ Văn Tuyên, mười tám.”

Minh Nhạc hơi ngừng bút, giao tiếp với hệ thống mà ý tứ sâu xa: “Mười tám à!”

Hệ thống cảnh giác, nói: [Cậu đừng hoang tưởng nữa!]

Minh Nhạc còn căm uất hơn cả hệ thống: “Sao tôi có thể ở bên người muốn thiến tôi chứ.”

Hệ thống không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra Minh Nhạc vẫn còn chút liêm sỉ.

Giây tiếp theo nó đã nhìn thấy Minh Nhạc đang ngồi xổm dưới háng Tạ Văn Tuyên rồi.

Hệ thống hét lên: “Minh Nhạc!” Nó thật sự rất sợ, dù nó có trông chừng Minh Nhạc nghiêm ngặt đến đâu, chỉ cần Minh Nhạc chạm vào nhân vật chính chút thôi là lại sẽ quấn vào nhau, rồi thế giới sụp đổ làm nó khóc thét.

Cũng may, cảnh tượng nó lo lắng không xảy ra.

Tạ Văn Tuyên nhấc chân ra, nói bằng giọng ghét bỏ: “Đừng có dùng bàn tay vừa sờ vào thứ kia của anh để đυ.ng vào tôi.”

Người này không để ý gì cả à!

Giáo viên y tế đang định kiểm tra mắt cá chân nam sinh cứng người, không nói lời nào, đứng dậy đi vào gian trong.

Hệ thống cười nhạo Minh Nhạc: [Hì hì, hắn chê cậu dơ kìa.]

Minh Nhạc rửa tay bằng xà phòng, trả lời: “Cái gì mà chạm vào thứ đó chứ, tôi sờ cách lớp qυầи ɭóŧ đấy nhé! Ngày nào tôi cũng thay qυầи ɭóŧ hết đó được không!” Tuổi thơ của nguyên chủ có một gia đình bất hạnh, ông cha nghiện rượu nghiện cả cờ bạc, bà mẹ thì nuôi thả cậu, cậu nhặt rác mà lớn. Mười mấy năm bị bạn học gọi là ma bẩn, sau khi lớn lại mắc phải bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Lúc Minh Nhạc quay lại, trên tay đã đeo thêm găng tay cao su.

Tạ Văn Tuyên thấy thế thì khịt mũi, như thể đang cười nhạo vì Minh Nhạc diễn trò.

Minh Nhạc không dao động, cậu ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân Tạ Văn Tuyên.

Xúc cảm lạnh lẽo đến từ găng tay cao su, mắt cá chân Tạ Văn Tuyên có hơi nhạy cảm, hắn khó chịu nhìn sang, phát hiện vòng eo giáo viên y tế này cực kỳ gầy… Chỉ dùng hai tay đã có thể ôm trọn, hơn nữa trông khá dẻo dai.

Vừa nhìn đã thất thần, hắn không hiểu, sao eo đàn ông lại có thể nhỏ như vậy nhỉ.

Minh Nhạc kiểm tra xong, cậu nói: “Không sao hết, hai ngày này cố gắng đừng chạy nhảy.

Tạ Văn Tuyên đột nhiên hoàn hồn: “Gì cơ?”

Hàng mày mảnh của giáo viên y tế bỗng nhíu lại.

Tạ Văn Tuyên phát hiện môi giáo viên y tế này lại có màu hồng nhạt!

Mẹ nó chứ, sao đàn ông gì mà lại có đôi môi hồng hào vậy.

Minh Nhạc thấy Tạ Văn Tuyên lại lơ đãng, giữa mày hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, tốc độ nói cũng nhanh hơn rất nhiều: “Mắt cá chân của cậu không sao cả, hai ngày này đừng chạy nhảy.” Cậu quay người đi về phía quầy, thấy trái bóng rổ của Tạ Văn Tuyên, nhấn mạnh: “Nhất là không nên chơi bóng rổ.”

Tạ Văn Tuyên không dám nhìn nữa, cúi đầu đáp biết rồi.

Minh Nhạc mở chai dầu hoa hồng cho Tạ Văn Tuyên.

Lúc Tạ Văn Tuyên đi, Minh Nhạc cúi đầu viết gì đó vào hồ sơ bệnh án, sườn mặt tuấn tú nghiêm túc. Như ma xui quỷ khiến, hắn lại ngắm cái eo dưới lớp áo blouse trắng… Không phải ảo giác, đúng là nhỏ thật.

Hệ thống nhìn thứ mà Minh Nhạc viết: 18, 183, 18