Quyển 1: Chương 1.1: Trùm trường và bé yêu của hắn

Minh Nhạc giữ vững thiết lập nhân vật si tình bay cao, bị nhân vật công chính đè lên giường làm chuyện không thể tả mấy trăm năm vẫn chung tình như cũ. Trước khi bị bắt rời khỏi thế giới, cậu còn không quên hôn ngọc bội của nhân vật thụ chính, sau đó biểu diễn màn "hồn phi phách lạc" trước con mắt đỏ ngầu của nhân vật chính công.

Sau khi rời khỏi đó, hệ thống không nhịn nổi nữa mà chửi ầm lên: [* Mẹ cậu!] Thế giới cấp S cứ thế bị Minh Nhạc phá hỏng hết, sau khi nhân vật công chính tha hóa, sức chiến đấu tăng vọt, suýt đã túm được dấu vết của bọn họ. Trình độ mạo hiểm thế này khiến hệ thống hãi hùng khϊếp vía: [Rời thì cứ rời thôi, cậu còn kí©h thí©ɧ nhân vật công chính làm gì hả! Hôn ngọc bội cái con mẹ cậu!]

Minh Nhạc ăn nói hùng hồn đầy chặt chẽ: “Do tôi chưa đủ si tình à? Tình yêu của tôi với nhân vật thụ chính có trời trông đất thấy. Cậu ta chết mấy trăm năm rồi mà lòng chung thủy của tôi vẫn nguyên vẹn, vai chính công cảm động tới khóc đấy chứ!”

Hệ thống mắng một chuỗi từ thô tục: [*********!]

Minh Nhạc móc lỗ tai: “Cậu nói cái gì cơ?”

Hệ thống bật kinh Kim Cương lên, duy trì tâm thế bình tĩnh ôn hòa: [Nhân vật thụ chính tên gì?]

Minh Nhạc: “...” Tên là gì nhỉ?

Hệ thống a một tiếng, sự trào phúng hiện đầy trong lời nói: [Hừ, chung thủy không rời cơ đấy.]

Minh Nhạc ho khan một tiếng: “Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, chúng ta đến thế giới tiếp theo nào.”

*

Minh Nhạc nhận được kịch bản “Trùm trường và bé yêu của hắn”.

Cậu đọc xong, cảm khái: “Tuổi trẻ thơ ngây thời đi học à, đúng là rất hợp với tôi! Dù sao thì người ta cũng mới chỉ là nhóc đáng yêu mười sáu tuổi mà thôi. Nói đi, ta là thân thể yếu ớt cả người mềm mại hay trùm trường đẹp trai lắm tiền vậy hả?”

Hệ thống nói một cách lạnh lùng: [Cậu là giáo viên y tế biếи ŧɦái yêu nhưng không chiếm được nên định chuốc thuốc cưỡиɠ ɧϊếp nhân vật thụ chính.]

Minh Nhạc kinh ngạc: “Hu hu hu, tôi không muốn làm công đâu. Muốn tôi ‘chơi’ người khác á, vốn dĩ là tôi không cứng nổi…”

Hệ thống an ủi Minh Nhạc: [Đừng lo, cậu không ‘chơi’ được, cậu bị nhân vật công chính làm anh hùng cứu mỹ nhân thiến hóa học, sau này muốn cứng cũng không còn cơ hội nữa.]

Minh Nhạc òa khóc tại chỗ: “Tôi không muốn bị thiến, cậu trả tôi con ciu bự dài hai mươi xăng-ti-mét đây!”

Hệ thống không nói nhiều, đưa Minh Nhạc đi, trước khi đi còn chế giễu cậu: [Hai mươi xăng-ti-mét? Cậu chỉ có mỗi hai xăng-ti-mét thôi!]

Minh Nhạc vừa thấy hoa mắt đã bị dịch chuyển.

Tủ thuốc trong suốt bày đầy những loại thuốc màu sắc sặc sỡ, trong không khí thoang thoảng mùi nước sát trùng, là phòng y tế trường.

Chàng trai mặc áo blouse trắng không tì vết, trên sống mũi là cặp kính vàng gọng mỏng, tuấn tú nhã nhặn.

Cậu ngừng rót nước, không nói tiếng nào đã cởϊ qυầи mình xuống, còn nhéo thử một chút, nhanh đến mức khiến hệ thống chỉ có thể trừng mắt.

Minh Nhạc thở phào: “Hù tôi sợ chết khϊếp, cứ tưởng chỉ có hai xăng-ti-mét thật nữa chứ, hoàn toàn là kích cỡ bình thường của đàn ông mà!”

Hệ thống nuốt xuống câu chửi tục: [... Đệch cậu.]

Minh Nhạc cười hì hì: “Cậu có ciu bự không?”

Hệ thống lặng im mở điện giật cấp hai ra: [Quấy rối tìиɧ ɖu͙© hệ thống, giật điện cấp hai cảnh cáo một lần.]

Minh Nhạc bị điện giật đỏ cả mắt. Cậu bám vào quầy, run môi, không thốt nên lời.

Hệ thống đã đồng hành cùng Minh Nhạc mấy ngàn năm, từ một cậu nhóc chân ướt chân ráo tha hóa thành tên dê già, hở chút là lại nói chuyện tà da^ʍ. Nó hỏi: [Sướиɠ chưa, sướиɠ chưa?]

Hốc mắt Minh Nhạc rưng rưng: “Anh, anh không thương em.”

Hệ thống thờ ơ.

Lúc này Minh Nhạc mới bình thường trở lại, cậu vừa bị điện giật xong, không dám trêu hệ thống nữa, ngoan ngoãn kéo quần lên.

Tạ Văn Tuyên bước vào, thấy giáo viên y tế mới tới của bọn họ kéo quần trông như vừa xong việc, hắn liếc nhìn hạ bộ giáo viên y tế, hỏi: “Xong chưa?”

Minh Nhạc ngẩng đầu nhìn thấy thì vui ngay.

Là một cậu chàng đẹp trai.

Dáng cao, chân dài, eo thon, mông vểnh.

Đồng phục bóng rổ của nam sinh cao lớn ướt đẫm, mơ hồ hiện ra hình dáng cơ bụng, thân thể trẻ trung đầy sức sống tỏa ra hormone kinh người.

Trong tay hắn ôm bóng rổ, đôi mắt đen láy kiêu ngạo, đường hoàng, tươi mới. Hắn giống hệt con sói đầu đàn hoang dã khó thuần, gợi cảm chết đi được.