Quyển 2 - Chương 33: Lưu lạc

"Ưhm..."Ánh nắng buổi sáng chiếu vào phòng, đánh thức Mật Đào đang ngủ mê mệt. Cậu bực bội nhấc hai cánh tay ôm chặt lấy eo mình. Lại ngơ ngác nhìn hai người nằm cạnh, vừa muốn mở miệng nói chuyện tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã chảy xuống thành dòng. Khóe miệng sưng đỏ rách da. Lại cảm nhận mảng lầy lội giữa hai đùi, làm sao không hiểu chuyện gì.

"Daniel chết tiệtttt!!"

Mạc Thanh Ninh mơ màng mở mắt, hắn nhìn thân thể trắng nõn của người bên cạnh, cuối cùng vẫn mở miệng.

"Bảo bảo đừng sáng sớm đã gọi giường, âm thanh còn nũng nịu như vậy~"

Nói xong còn cố ý dùng thứ hung khí kia đỉnh vào khe mông cậu. Da mặt Mật Đào mỏng, chả mấy chốc đã đỏ cả vành tai.

"Cậu nói chuyện được rồi, đừng có dùng... dùng cái kia chọc chọc tôi."

Mạc Tử Hiên bị hai người ồn ào cũng thức dậy, vui vẻ chơi với kẹp ngực của Mật Đào.

"Này, tôi nói mấy cậu quá đáng lắm rồi đấy."

Lại nhìn hai tên bên cạnh, không có ai nghe cậu nói. Mật Đào bực tức đứng dậy, lê cơ thể mệt mỏi vào nhà vệ sinh. Nhìn cơ thể trong gương bị gặm đến xanh tím, một vài chỗ còn dính dịch thể trắng đυ.c, cậu chua xót xoa mông nhỏ bị đánh đến đỏ bừng. Hai tên kia cũng không biết nhẹ tay một chút, chỉ biết bắt nạt cậu ngủ say. Lại nghĩ đến cốc sữa của Mạc Tử Hiên, Mật Đào tức đến nghiến răng. Con mắt không ngừng lườm liếc hai tên vừa bước vào.

Mạc Tử Hiên thấy cái mông trắng bóng không ngừng đung đưa, khàn khàn nói: "Nếu không muốn nghỉ học thì mặc quần vào đi."

Mật Đào vừa định cãi lại đã bắt gặp ánh mắt tràn đầy lửa dục của hai người. Vội vàng ôm mông nhỏ chạy mất.

Lúc bọn họ ra cửa đã 8 giờ sáng, đường phố bắt đầu tấp nập người qua lại. Căng tin buổi sáng không mở cửa nên Mạc Tử Hiên còn tiện tay mua thêm sữa đầu lành nóng và bánh quẩy ngọt để ăn sáng. Nhìn Mật Đào chân thấp chân cao, siêu siêu vẹo vẹo đi trên đường, Mạc Thanh Ninh không nhịn được hỏi, "Để tôi cõng cậu nhé?"

"Ông đây cóc cần!"

Trên lớp chỉ có vài người còn có lớp phó Lý Thụy đang miệt mài cày bài tập. Mật Đào kính phục nhìn cậu ta, trong lòng thầm hô một tiếng "Thụy ca trâu bò!" Đến khi ăn bánh quẩy Mật Đào rất vui vẻ, miệng nhỏ không ngừng nhai lại uống thêm sữa đậu lành thanh ngọt phải nói là cực kì sảng khoái. Đến khi Mạc Tử Hiên lôi vở toán ra làm, cậu vẫn rất vui vẻ gặm kẹo. Đến khi Mạc Tử Hiên đứng dậy thu vở bài tập, Mật Đào... Mật Đào kinh sợ rồi! Cậu điên cuồng lay động Mạc Thanh Ninh đang ngủ ngay cạnh mình.

"Mạc Thanh Ninh, cho baba mượn bài tập!"

Hắn lười biếng mở mắt, cười đểu nhìn cậu: "Sao tôi phải cho cậu mượn vở bài tập?"

Mật Đào muốn đá vào cái mặt đẹp trai của hắn, nhưng dù sao cũng có việc cần nhờ người. Cuối cùng vẫn phải xuống nước, nhẹ giọng lấy lòng.

"Tôi với cậu là bạn thân nhất, đương nhiên cậu không thể bỏ mặc tôi, đúng không?"

"Không!"

Mật Đào thấy hắn vẫn trơ trơ, quyết định ra đại chiêu: "Thanh Ninh ca ca, Ninh Ninh đáng yêu nhất, cho tôi mượn vở bài tập đi~"

Mạc Thanh Ninh cuối cùng cũng động lòng, hắn ôm eo Mật Đào, ghé sát vào tai cậu: "Có bạn thân nào đè cậu xuống giường, đυ. cậu chảy cả nước da^ʍ, bắn tinh đầy lỗ nhỏ của cậu không?"

Hắn không nói thì thôi, vừa nói Mật Đào thấy mông nhỏ tê dại, chua xót. Cả khuôn mặt cũng bị hun đỏ lên. Mạc Thanh Ninh cũng không làm khó cậu, quăng vở bài tập cho Mật Đào. Tuy bị nói có chút xấu hổ, nhưng bài tập thì không thể không chép. Mật Đào mở vở của mình, tay phải điên cuồng múa bút.

Lúc Trương địa chủ vào lớp cũng là lúc nét chữ cuối cùng hạ xuống, Mật Đào mĩ mãn đặt bút xuống.

Nghễng ngãng như Mật Đào đương nhiên không chỉ có một, có vài người còn chưa kịp làm bài tập xong đành phải hứng chịu cuồng phong của Trương Càn.

"Lý Huy, An Vũ Phong vở bài tập của các cậu đâu?!"

Không xong rồi! Cả lớp nhìn Trương Càn nổi cuồng phong, cảm thấy như trời sắp sập đến nơi, Mật Đào đương nhiên cũng không ngoại lệ. An Vũ Phong! Không phải là lốp xe dự phòng của nữ chính hay sao? Mật Đào nhìn quanh lớp cuối cùng thấy hai nam sinh mặc áo thể dục đứng dậy. Dáng người bọn họ cao lớn vừa nhìn là biết kiểu nằm sinh thích vận động. Nam sinh để đầu nấm nói trước.

"Em... em... Thật ra tối qua lúc đi xe buýt, em bị trộm cướp mất cặp sách. Vở bài tập cũng ở trong đó, cho nên..."

"Không phải Lý Huy ở kí túc xá sao, hôm qua tôi còn về chung đường với cậu ta." Âm thanh nhỏ vụn trong không khí im lặng như nước sôi đổ vào chảo dầu, bay a bay đến lỗ tai Trương địa chủ.

Trương Càn tức giận đến nước bọt tung bay: "Cho nên cậu không làm bài tập?!"

Lý Huy lườm tên chó chết An Vũ Phong đứng cạnh mình, hận đến nghiến răng: "Vâng... Không! Không! ý em là... Em quên mất."

Trương địa chủ chán nản nhìn cậu ta, lại nhìn qua An Vũ Phong đang hả hê đắc ý: "Còn cậu thì sao?"

An Vũ Phong lập tức ỉu xìu: "Em cũng quên mất."

"Cả hai cậu, đi ra ngoài đứng!"

Trương lão sư vuốt mấy sợi tóc lẻ loi của mình, chỉ sợ nó theo cơn giận mà trôi mất. Lại lật xem mấy quyển vở khác, cuối cùng vẫn khá hài lòng. Nhất là vở của lớp trưởng Mạc Tử Hiên và lớp phó Cao Thụy trình bày sạch đẹp, nối diễn đạt rõ ràng.

Lý Mạn thấy thầy giáo không chú ý, cuối cùng vẫn lén lút quay xuống nói với Mật Đào: "Cậu có thấy Lý Huy và An Vũ Phong có gì lạ không?"

Mật Đào không hiểu gì: Giống kẻ thù truyền kiếp!

Lý Mạn lắc lắc đầu, chua sót nhìn Mật Đào như đứa con thơ dại không chịu hiểu chuyện. Cuối cùng thốt ra một câu kinh người, "Giống như cậu với lớp trưởng và Mạc Thanh Ninh á."

Mật Đào:( ゚ヮ゚)?

Cậu sợ điếng người, chẳng lẽ mối gian tình này rõ ràng vậy sao? Hay chỉ có con mắt tinh đời của đại tỷ Lý Mạn nhìn ra. Hơn nữa An Vũ Phong còn là nam phụ si tình, luôn dõi theo bảo vệ nữ chính, nếu cậu ta cong như nhang muỗi kịch bản này phải diễn tiếp thế nào đây?

Hàng vạn câu hỏi vì sao chạy điên cuồng chạy trong đầu Mật Đào khiến mặt ngơ ngác. Hai tai bên cạnh cũng không kiêng nể gì ăn đậu hũ, lợi dụng bàn che chắn mà đưa tay sờ eo, sờ ngực cậu. Mật Đào cứ gạt được tay Mạc Thanh Ninh thì Mạc Tử Hiên lại mò đến. Cậu lo lắng nhìn xung quanh, trong lòng đã đấm vào bản mặt đẹp trai của hai tên này cả ngàn lần.

Đến cuối buổi học, Mạc Tử Hiên mới vỗ Mật Đào đang đờ đẫn. Không phải bị hắn trêu đến ngốc rồi chứ?

"Đào Đào, lại đang nghĩ gì đấy?"

"Nghĩ đến nữ chính Tô Phỉ Nhi."

Mật Đào nói xong mới nhận ra mình nói hớ, nhìn gương mật âm u nổi bão của Mạc Thanh Ninh. Vội chạy như điên xuống căn tin trước sợ hắn hỏi nhiều.

Bữa trưa trôi qua không mấy vui vẻ, mặt Mạc Thanh Ninh và Mạc Tử Hiên đen như đít nồi. Trong lòng Mật Đào không ngừng suy tính xem đêm nay ngủ ở đâu. Hai tên kia cứ như hùm như sói, chỉ sợ tối nay đã muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Nghĩ đến vật khổng lồ kia, lỗ nhỏ Mật Đào cũng thấy chua sót. Càng nghĩ càng quyết tâm.

Cậu lấy điện thoại kiểm tra lại tài khoản của nguyên chủ, tiền ăn ở căng tin đóng từ đầu tháng. Buổi trưa ngủ ở thư viện, mỗi tối lại thuê phòng ở cũng tốn khoảng 60 tệ mỗi đêm. Mấy ngày trước lại gửi sinh hoạt phí cho Lưu Vũ nên chẳng còn bao nhiêu. Mật Đào nhìn 50 nhân dân tệ và 6 xu lẻ loi trong ví, nội tâm rơi vào trầm mặc.

--------------

Link Wattpat: https://www.wattpad.com/story/348694115-nam-ch%C3%ADnh-ho%C3%A0n-to%C3%A0n-b%C3%A1o-h%E1%BB%8Fng

Link Truyenhd: https://truyenhdt.com/truyen/nam-chinh-hoan-toan-bao-hong/