Quyển 1 - Chương 10: Siêu nhân meomeo

Cậu núp vào góc khuất chờ đến khi hầu gái đi qua, thầm thở phào vì không có người canh gác. Nhưng Mật Đào vui mừng quá sớm, phía trong bức tường lại là những con mắt chen chúc nhau dày đặc, chi chít khiến cậu nổi da gà. Điều may mắn duy nhất ở đây là chúng đều không mở, cậu nuốt nước bọt không tự chủ thả nhẹ bước chân chậm dãi đi qua, "lọp bọp"

Rong rêu dính nhớp ở đế dầy tạo ra âm thanh. Tiếng động nhỏ trong không gian tĩnh lặng như được phóng đại cả ngàn lần. Một con mắt lờ đờ mở ra, nó nhìn ngang dọc không thấy có gì bất thường lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Mật Đào ngồi bên dưới nín thở, thì ra khi nhìn thấy con mắt có dấu hiệu sắp mở ra cậu đã nhanh chân ngồi xổm xuống, tránh vào điểm mù của mắt. Mật Đào thầm cảm thấy may mắn, ngẩng đầu lên lại đối diện với một con mắt khác.

Mật Đào:????

Như hiệu ứng Domino, hàng trăm con mắt lần lượt mở to nhìn chòng chọc cậu.

Cả ngưòi Mật Đào lạnh ngắt, trong đầu cậu chỉ có một chữ duy nhất... Chạy!!

Cả người chỉ biết điên cuồng lao về phía trước, ngực cũng phát đau, nhưng cậu hiệu nếu dừng lại lúc này cậu sẽ chết.

Tiếng bước chân rầm rầm bắt đầu kéo đến, kẻng báo hiệu bị gõ vang thông báo có kẻ xâm nhập. Hầu gái thỏ xé bỏ bộ mặt hiền hòa ban ngày trong tay cầm dao không ngừng đuổi theo sát nút. Trên tường còn có loài động vật không biết tên bò theo, chúng nó có vẻ ngoài mềm nhũn như loài chân đốt nhưng làn da trong suốt có thể nhìn thấy nội tạng, đến gần thậm chí còn nhìn rõ bộ phận cơ thể người chưa tiêu hóa hết bên trong.

Mật Đào nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa chạy không ngừng vó. Không có thời gian xem bản đồ cậu cũng không biết mình lạc đến đâu, xung quanh dựng đầy bình thủy tinh to nhỏ chứa đựng các loài động vật không rõ tên. Dường như biết có kẻ xâm nhập có con còn dán sát vào miệng bình, nhìn chằm chằm vào cậu.

Mật Đào cũng không rảnh chú ý, cậu thấy một căn phòng có dán nhãn đặc biệt, dường như chỉ có những người có thân phận ở đây mới được vào.

Nhưng phải làm sao đây! Làm sao đây! Chính bản thân cậu còn sắp bị bắt làm sao có thể xâm nhập vào đó. Đúng rồi! Trong lòng mặc niệm câu xin lỗi xong cậu lập tức gọi to trong tiềm thức: "Giúp tôi với 555!"

Con mèo trắng đen lập tức xuất hiện, thân hình to béo của nó vừa vặn chắn mất lối đi của thông đạo chật hẹp. Trên đầu mèo ta đội khăn bịt mặt, tay chân còn làm thủ thế siêu nhân Gao

"Siêu anh hùng 555 đến đây, nhân loại yếu nhớt muốn giúp gì."

Mật Đào không có thời gian giải thích, vội hét lên: "Chặn chúng lại giúp tôi."

555 lúc này mới nhìn rõ đoàn người không ngừng kéo đến, mặt mèo biến sắc: "Aaaa chủ nhân chó chết dám lừa mèo!"

Đoàn đội quái vật phanh lại không kịp lập tức đâm sầm vào cơ thể to lớn của 555 khiến nó không ngừng hú hét.

Mật Đào thành công chạy vào căn phòng với một đống mặc cảm tội lỗi. Xin lỗi 555! Tao thề sẽ nhớ ơn mày! (Cho đến khi tao quên.) Cậu biết hệ thống không thể chặn được lâu, lập tức tận dụng thời gian tìm kiếm, phát hiện được một căn phòng ẩn bên trong đều là vật thí nhiệm, có người bình thường, cũng có người đã bị chuyển hóa phân nửa, từ phẩn cổ trở lên bắt đầu mọc lông như động vật, họ đau đớn giẫy dụa muốn tự sát, có người nhìn chòng chọc Mật Đào cười ác ý.

Mật Đào cũng chỉ đành làm như không thấy, cậu tự biết thân mình còn lo chưa xong sao có thể cứu được người khác. Cậu chạy ra khỏi căn phòng ẩn tiến vào một phòng khác, chỗ này hầu như đều là tài liệu cũ, một số cuốn còn ghi chép tâm lí của vật thí nhiệm, phản ứng khách thuốc và thuốc thử, không còn thời gian đọc kĩ, cậu đành vơ mấy cuốn cậu xem là có ích rồi tìm chỗ thoát ra.

Cửa bên ngoài đã bị chặn, nếu trốn ở đây sớm muộn gì cũng bị tìm ra. Ánh mắt cậu va phải lỗ xử lí rác trong phòng, đủ cho một người bò qua. Cậu mặc quần áo của nhân viên phòng thí nhiệm bỏ lại, hai tay ôm lấy đầu để bảo vệ rồi bò xuống thông theo miệng lỗ.

Từ bên dưới không ngừng có mùi tanh tưởi truyền đến, dường như đã đến điểm cuối của lỗ xử lí, người Mật Đào rơi càng nhanh, cậu dùng xẻng nhỏ đâm vào miệng lỗ thông nhỏ nhằm giảm bớt tốc độ rơi nhưng không được.

"Bịch"

Cả người cậu rơi vào đống rác phía dưới, trên người dính không ít chất lỏng không rõ tên, mùi rác hôi đến không thở nổi.

Lúc này cậu mới nhìn xung quanh, chỗ cậu rơi khá tối tăm nhưng đoạn phía trước trên tường mọc ra vô số nấm phát sáng, nếu miễn cưỡng vẫn nhìn được đường. Mật Đào nhúc nhích thân thể muốn đứng dậy, ánh mắt va vào thứ dưới thân.

Là... người?! Cậu lạnh cả sống lưng vội vàng đứng dậy bò về sau, lúc này cậu mới biết bên dưới hố xử lí rác đều là sản phẩm thí nhiệm thất bại. Thứ cậu tưởng là một núi rác, bây giờ lại là xác người. Rít rít, một bầy chuột bò ra từ thi thể phía trước dường như đang trách cậu làm phiền chúng thưởng thức bữa ăn đêm.

Cậu nhìn khung cảnh kinh hoàng trước mắt, chỉ muốn thoát ra khỏi đây. Bì bõm lội theo dòng nước, cậu dường như bị mất phương hướng, thỉnh thoảng có thứ gì ẩm ướt trôi theo dòng nước mắc vào chân Mật Đào cậu cũng chỉ cắn răng chịu đựng. Không ngừng bước về phía trước, ục ục... ục dòng nước không ngừng cuộn trào dường như có thứ gì đó đang bơi về phía này?! Mật Đào nhìn hai bên tường thẳng đứng không có chỗ cho cậu leo lên, chỉ đành cầm xẻng nhỏ trong tay đứng im. Lợi dụng ánh sáng của nấm trên tường cậu nhìn rõ vật đang bò đến, là loại giun khổng lồ vừa nãy! Cậu nghĩ đến bộ phận cơ thể người trong nội tạng chúng lại liên tưởng đến hoàn cảnh xung quanh liền hiểu rõ tác dụng của loại giun này. Chỉ sợ đây là ổ của chúng.

Mật Đào nhớ rõ giun không thở được dưới nước, vậy có lẽ loài này chỉ đi kiếm ăn ở gần đây hơn nữa cũng không linh hoạt như trong lòng đất.

Con giun đã đánh hơi thấy mùi thức ăn tươi mới, nó từ từ tiếp cận con mồi. Khi con quái vật bơi đến gần cậu mới nhìn rõ cái đầu trong suốt của nó, rõ ràng là đầu người! Khuôn mặt bên trên đã hoàn toàn hủ rữa chỉ còn một nửa bốc ra mùi khó ngửi khiến cậu muốn lùi ra xa, rõ ràng trong điều kiện có ánh sáng loại giun người này cũng không thể nhìn rõ, mà dựa vào mùi và sự di động của dòng nước. Cậu chỉ đành đánh cược vào suy đoán đợi cho đến khi cơ thể đồ sộ của nó dính sát vào chân lập tức giơ xẻng lên cao, đâm mạnh xuống. Mật Đào dùng hết sức bình sinh cắm thẳng vào cái đầu yếu ớt của nó khiến con quái vật đau đớn giẫy giụa, chỗ vết thương không chảy ra máu đỏ mà là một loại mủ vàng không rõ tên.

Xẻng nhỏ cắm sâu vào đầu giun người, cho dù Mật Đào rút thế nào cũng không ra được. Cậu cũng biết tự lượng sức mình không gϊếŧ được con quái vật lên lập tức quay đầu bỏ chạy, xung quanh yên lặng đến mức cậu nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, tiếng thở hổn hển đuối sức. Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng bình minh ở phía xa cậu lập tức chảy ra cửa cống rồi ngã quỵ trên bờ cát. Thì ra hố xử lí thi thể chảy thẳng ra bờ biển phía sau lâu đài Ludlow.

Mật Đào cũng không dám dừng chân quá lâu sợ có người phát hiện ra, cậu tránh mấy người hầu dậy sớm quét tước rồi chạy về lâu đài tẩy rửa cơ thể, phía trên đầu tóc cậu dính đầy mùn đất phải tẩy rửa mãi mới sạch. Còn quần áo từ phòng thí nhiệm phải đem đốt hết Lúc này cậu mới có thời gian mở tài liệu ra xem.