Chương 21: Mộng

"Nhu. Em ăn chút trái cây đi."Phó Thừa Duẫn rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện. Hắn ngồi cạnh Cố Mạn Nhu, sải tay rộng lớn ôm lấy vai nhỏ cô, xích lại gần mình.

Cố Mạn Nhu mải nói chuyện điện thoại, cũng không để ý biến đổi nhỏ bên cạnh. Cô vô thức tựa vào vai Phó Thừa Duẫn, tay với đĩa trái cây trên bàn, vừa ăn vừa nói vui vui vẻ vẻ.

Phó Thừa Duẫn bị bơ nhưng không tức giận. Hắn xoa đầu Cố Mạn Nhu, từng ngón tay xuyên qua kẽ tóc mềm mại, mượt mà của cô. Mùi hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi, khứu giác nhạy bén cảm nhận được sự thanh lành, tinh khiết.

Phó Thừa Duẫn không hiểu mình là bị làm sao. Người đàn ông như hắn, đã từng thề độc mãi mãi không yêu ai, thề rằng sẽ không lấy vợ, chỉ vì sợ lâm vào vết xe đổ của người cha vô tình kia. Ấy vậy mà Cố Mạn Nhu xuất hiện, lần đầu tiên hắn có cảm giác muốn chinh phục. Hắn phải có được Cố Mạn Nhu, phải nắm cô trong lòng bàn tay, phải đem vô về yêu thương chiều chuộng...

Nhưng Cố Mạn Nhu lại không yêu hắn, thậm chí còn coi hắn là người qua đường, yêu thì yêu, không yêu thì rời bỏ. Hắn khi ấy mới nhận ra bản thân không chỉ muốn chinh phục mà trong sự chinh phục ấy còn có khao khát chiếm hữu...

Cố Mạn Nhu rời đi, Diệp Y xuất hiện. Hắn có hứng thứ với cô ấy sau một thời gian cùng nhau lăn xả nơi thương trường ác liệt. Hắn dần có cảm tình với Diệp Y, nhưng hắn cũng không biết tại sao. Dường như có một thế lực nào đó đang đùn đẩy, đang cố gắng đẩy hắn và Diệp Y ở bên nhau. Nhưng lí trí hắn không cho phép. Hắn cố gắng như vậy, chỉ vì Cố Mạn Nhu, chỉ vì muốn cô trở lại và nhìn về phía mình...

Phó Thừa Duẫn trong ba năm nay luôn xuất hiện một giấc mơ kì lạ. Trong mộng ảo ảo ma mị, hắn thấy mình và Diệp Y kết đôi phu thê, kết hôn thành vợ chồng. Hắn thấy bản thân vậy mà thuê người luân gian Nhu của hắn, hắn vậy mà đứng đó lạnh lùng nhìn cô. Biểu cảm căm hận, phẫn nộ và thân thể đang bị chà đạp của Cố Mạn Nhu đã ám ảnh hắn. Hắn không thể quên được, bởi vì giấc mơ đó xuất hiện liên tục.

May mắn, Cố Mạn Nhu trở về, giấc mơ kết thúc.

Mộng đã hết, không có nghĩa là hắn sẽ quên. Chắc chắn giấc mơ đó là thật, hắn khẳng định như vậy. Giấc mơ đó rất chân thực, cảm giác như Phó Thừa Duẫn ở đó và cảm nhận thực vậy. Hắn không ngu dốt, đương nhiên sẽ nhìn ra Cố Mạn Nhu liên tục tránh né hắn, đẩy hắn ra càng xa càng tốt. Có lẽ, kết cục đó Cố Mạn Nhu cũng biết?

Phó Thừa Duẫn quyết phải tìm ra chân tướng, ít nhất là toàn bộ lí do người phụ nữ của hắn không chịu yêu!

***

Cố Mạn Nhu tiếp tục công việc ở phòng thiết kế, Phó Thừa Duẫn lại có chuyến công tác dài ngày ở nước ngoài, có lẽ khoảng một đến hai tháng sau mới trở về.

"Học trưởng! Anh tới studio của em có chuyện gì sao?".

Cùng Hạ Du Hạo uống trà trong văn phòng, Cố Mạn Nhu cười cười hỏi.

Hạ Du Hạo nhấp một ngụm trà, đôi mắt đào hoa nhìn Cố Mạn Nhu, vui vẻ tiếp lời:

"Không có chuyện thì không được tìm em sao?"

Cố Mạn Nhu cười ha hả, vest công sở trắng cùng quần âu cùng màu làm nổi bật lên làn da trắng như sứ của cô. Khi cười, đôi mắt kia dịu dàng và thoải mái, trong trẻo như nước, người nào nhìn cũng thích thú, yêu thương.

"Học trưởng nói đùa rồi ha ha"

"Không giấu gì em, nửa tháng nữa là mừng sinh thần của nội anh, muốn em làm bạn gái của anh ngày đó..."

Cố Mạn Nhu có chút ngạc nhiên. Cô còn nghĩ học trưởng đến tìm cô thiết kế đồ cho nội anh, hoặc thiết kế quảng cáo gì đó. Anh muốn cô làm bạn gái anh ngày đó, biết trả lời sao?

"Anh biết có hơi đường đột, nhưng em có thể giúp đỡ anh chứ?"

Cố Mạn Nhu ngại ngùng lắc đầu.

"Thực xin lỗi học trưởng. Việc này em e rằng không thể. A Duẫn nhận được thiệp mời, nhưng anh âdy đang đi công tác, khoảng 1-2 tháng sau mới về. Em là người đại diện nhà họ Phó nên... mong anh thứ lỗi."

Hạ Du Hạo xoa xoa gáy, ngượng đỏ mặt.

"Không sao không sao, em không cần xin lỗi. Anh không biết em lại đại diện Phó gia, là anh quá đường đột rồi..."

"Chi bằng anh mời em một bữa cơm, trời cũng không còn sớm nữa..."

Cố Mạn Nhu cười cười.

"Vậy để em mời, chúng ta lâu rồi không gặp gỡ ăn uống rồi."

***

Ở một diễn biến khác, Phó Thừa Duẫn vừa kế thúc cuộc họp. Hắn quay về văn phòng tiếp tục công việc. Chỉ vừa xa Cố Mạn Nhu một tuần, hắn cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Nếu không phải do cô muốn làm việc, hắn có lẽ đã đem cô cùng đến nơi này, thay vì cách xa nửa bòng trái đất như hiện giờ!

"Phó tổng! Vị Lâm tiểu thư kia lại tới tìm ngài, cô ấy nằng nặc đòi gặp ngài, nếu không sẽ không rời đi..."

Phó Thừa Duẫn tâm tình không tốt lại bị làm phiền, bực mình quát lớn:

"Gọi người đem cô ta ném ra ngoài đường cho tôi! Các cậu được tôi thuê về làm việc mà đến một người phụ nữ cũng không đuổi được hay sao? Cô ta ở đó, thiếu phu nhân mà biết thì mấy người các cậu đừng ai ở lại nữa!"

Nam thư kí sợ hãi chạy ra ngoài thông báo, mà Phó Thừa Duẫn vẫn tiếp tục công việc.

Bên ngoài phòng, một nữ nhân trang điểm tinh xảo, cả thân đều là hàng hiệu đắt tiền nhăn mày ngồi tại ghế. Cô ta vắt chéo chăn, tư thế cao quý nhưng biểu cảm lại chẳng tốt đẹp là bao.

Biết Phó Thừa Duẫn tới nước này công tác, cô ta vắt chân tới gần, vậy mà cả 7 ngày nay không thấy người đâu, có người phụ nữ nào không tức giận?

Cô ta quay về, thâm tâm thầm suy nghĩ một vài thứ.

Thiếu phu nhân đúng không? Không cần biết là ai, giành đàn ông với ả đều phải loại trừ!