Chương 15: Người phụ nữ kì lạ

Cố Mạn Nhu tỉnh dậy, cả người mềm nhũn không có sức lực. Cô cúi đầu nhìn Phó Thừa Duẫn đang gục đầu vào cạnh giường, con ngươi khẽ lay động. Nhưng gương mặt cô vẫn không biến đổi cảm xúc, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Mùa hè nóng nực, ánh nắng gay gắt như lửa đốt cố gắng thấu qua lớp cửa kính, lũ chim trên cây thi nhau hót, vang cả một vùng.Cố Mạn Nhu bước xuống giường, dùng một tấm mền mỏng đắp lên vai Phó Thừa Duẫn, rồi mở cửa ra ngoài.

Cô đi dạo quanh bệnh viện, từng thứ âm thanh hỗn tạp đổ dồn vào óc, nhức đầu inh ỏi. Cố Mạn Nhu không ghét nó, thậm chí còn có chút ưa thích. Ồn ào như vậy, cảm giác được hoà mình vào làn người vồn vã càng rõ ràng hơn.

"A!"

Cố Mạn Nhu vấp ngã trước sảnh bệnh viện, một cỗ hơi hơi người xộc vào mũi, cô va vào một người đàn ông chững chạc. Ngước mắt lên nhìn, đôi mắt trong vắt chạm vào đồng tử lạnh lùng, đen như mực. Hắn cúi đầu nhìn cô.

"Thuejc xin lỗi vị tiên sinh này, tôi không cố ý."

Người đàn ông đẹp như tạc tượng chỉ cúi đầu nhìn bộ dạng bình thản của Cố Mạn Nhu. Không giống cố ý, vậy là vô tình.

"Không sao."

Cố Mạn Nhu cúi đầu thấp.

"Vâng."

Một cuộc gặp gỡ bất ngờ, để lại dư vị trên người đàn ông. Hắn không bài xích mùi hương đó. Hắn bước chân dài đi tiếp, thẳng đến khi tìm thấy người mình cần gặp.

Diệp Y nhìn Hàn Thiếu Lâm, tâm trạng tốt lên trong vô thức.

"Anh tới đây làm gì?"

Hàn Thiếu Lâm cười nhẹ nhìn Diệp Y, đôi mắt tràn đầy sủng nịnh .

"Tới nói chuyện với em một chút. Sao? Không chào đón?"

Diệp Y xua xua tay.

"Chào đón, chào đón."

Hai người sóng vai tới khu vực vườn của bệnh viện, là nơi bệnh nhân đi dạo khuây khoả.

Trùng hợp, Cố Mạn Nhu đang ngồi ở xích đu trắng, thất thần một hồi. Trên người cô gái nhỏ còn mặc đồ của bệnh nhân, mái tóc tùy ý buông xoã trên vai, như nàng thơ trong truyện.

"Cố tiểu thư, cô sao lại ra ngoài rồi? Vừa mới bị bệnh, ở bên ngoài không tốt."

Diệp Y bước tới cạnh Cố Mạn Nhu, ôn tồn nói.

Cố Mạn Nhu lắc lắc đầu.

"Tôi không có yếu đuối như vậy, cô không cần để ý, có việc gì cứ làm đi, cô cũng không phải người hầu, không cần thiết như vậy."

"Vậy tôi đi trước, cô chú ý sức khoẻ"

"Ừm."

Hàn Thiếu Lâm híp mắt nhìn Cố Mạn Nhu, song cũng quay người rời đi.

"Đó là...?". Hắn mở miệng hỏi.

Diệp Y cười cười.

"Chị dâu tương lai của anh đó, sao, có hứng thú?"

Hàn Thiếu Lâm cười nhạt, không rõ hắn đang suy nghĩ điều gì.

"Chị dâu? Phó Thừa Duẫn đó lại có được một người phụ nữ tuyệt vời như vậy?"

"Xem biểu hiện của anh, biết cô ấy?"

"Nhà thiết kế công ty mời tới, nhưng bị từ chối. Anh tính hẹn gặp mặt, cũng không ngờ lại là người của họ Phó đó."

Diệp Y pha trà trên bàn, lông mi cụp xuống.

"Vừa tài giỏi, lại xinh đẹp, có kẻ ngu mới từ bỏ. Bất quá lại quá vô tình. Cố tiểu thư từng đem chi phiếu cho em, ép em làm gì, anh đoán xem?"

Hàn Thiếu Lâm nhàn nhã uống trà.

"Còn có chuyện như vậy? Ép em tránh xa họ Phó đó?"

Diệp Y lắc đầu.

"Sai. Cô ấy ép em phải khiến Phó Thừa Duẫn yêu em. "

Hàn Thiếu Lâm bật cười ha hả. Hắn có chút không tin vào tai mình. Còn có người phụ nữ chê Phó Thừa Duẫn, có chết cũng không muốn ở cùng hắn? A. Chuyện cười, thú vị, vô cùng thú vị!

"Kì thực ban đầu em có hiểu lầm cô ấy, cho rằng Cố tiểu thư sẽ giống trong một motip tiểu thuyết quen thuộc, nhưng em vậy mà lầm. A... Thật vừa thương vừa trách..."

***

Phó Thừa Duẫn thức dậy, giường bệnh trống không, đến hơi ấm cũng không còn. Hắn sợ hãi xanh mặt, vội vã lao ra ngoài cửa hỏi từng người một.

Thật may vì Cố Mạn Nhu có vẻ bề ngoài bắt mắt nên mọi người đều chú ý và ghi nhớ.

Hắn theo lời chỉ dẫn, vội chạy tới vườn của bệnh viện.

Cố Mạn Nhu ngay trước mắt, cô thất thần ngồi trên xích đu, ánh mắt vô hồn nghĩ ngợi xa xăm. Phó Thừa Duẫn từ phía sau ôm lấy Cố Mạn Nhu lên, đem cô trở lại phòng bệnh.

"Em còn chưa khỏi hẳn, nên ở trong phòng dưỡng bệnh. Buổi tối đưa em đi ăn được không?"

Cố Mạn Nhu nhìn nhìn hắn, hai tay bám lấy cổ Phó Thừa Duẫn, lấy đó làm điểm tựa.

"Em chỉ muốn hóng mát."

Phó Thừa Duẫn cọ cọ má cô, gương mặt tràn đầy niềm vui và sự sủng nịnh.

"Anh xin lỗi, anh không nên thô bạo như vậy với em, em tha thứ cho anh nhé?"

Cố Mạn Nhu không nói gì, chỉ cúi cúi đầu.

Phó Thừa Duẫn cũng không để ý. Hắn có chýt mất mát đặt cô xuống giường, đắp chăn nửa người rồi mở cửa sổ phòng bệnh.

Cố Mạn Nhu nhìn nhìn hắn, móng tay bấm chặt.

"Em... Muốn hoạt động thiết kế tự do... Không biết anh có thể hay không giải trừ hợp đồng làm việc...?"