Giờ tan làm đến, Cố Mạn Nhu đứng trước cửa công tỷ, trong lòng là một mảng hỗn độn. Cô không muốn quay về nơi ở của Phó Thừa Duẫn, nhưng cũng sợ không về hắn sẽ tức giận, lại cưỡng ép cô...Cố Mạn Nhu trốn đi trước, tự bắt taxi rời khỏi. Xe của Phó Thừa Duẫn một hồi sau tới, cổng công ty vắng không một bóng người, mặt hắn tối sầm lại.
Cố Mạn Nhu lui tới một quán vỉa hè cạnh trường học cũ. Nơi đây đã từng có rất nhiều kỉ niệm thời học sinh tươi sáng của cô.
"Chào bác Ba."
Cố Mạn Nhu cúi đầu chào chủ quán đang bận rộn.
Người gọi là bác ba quay người lại, thoáng chốc kinh ngạc, rồi sự kinh ngạc đó được thay bằng hoan hỉ.
"Tiểu Nhu sao? Lâu quá không gặp, cháu lại thay đổi như vậy, bác còn khó nhận ra!"
Cố Mạn Nhu cười hì hì, ngồi vào bàn nhỏ trong góc.
"Lâu rồi không gặp, bác vẫn khiến người khác yêu quý."
Bác Ba tuổi đã hơn năm mươi, mở quá ở nơi này cùng đã hơn hai mươi năm, đồ ăn đều ngon, rất được hoan nghênh. Cố Mạn Nhu khi còn đi học là khác quen thân thiết. Thậm chí có năm "cô" cùng gia đình họ ăn Tết, trong lòng không khỏi cảm kích.
"Lần này vẫn như khi đó sao? Lâu vậy rồi không gặp, không biết cháu có thích thứ khác không?"
"Như mọi lần ạ. Cháu tẻ nhạt như vậy, sao có thể thay đổi khẩu vị chứ?"
Cố Mạn Nhu cười mỉm. Bác Ba cũng bận rộn làm đồ. Mấy cái nhân viên chạy qua chạy lại, không khí vừa ấm cúng vừa náo nhiệt.
"A! Phải hay không... Tiểu Nhu?"
Giọng nói từ sau lưng quen thuộc, Cố Mạn Nhu quay lại, nam nhân anh tuấn soái khí hiện ra trước mắt.
"Hạ học trưởng! Là anh sao?"
Hạ Du Hạo dịu dàng nhìn Cố Mạn Nhu, gật gật đầu.
"Em không phiền nếu anh cùng ăn chứ?"
"Không phiền không phiền, học trưởng tự nhiên ạ."
Hạ Du Hạo ngồi xuống đối diện Cố Mạn Nhu, không nhịn được nhìn cô thêm một chút. Cô rất xinh, xinh đẹp khiến người ta không nhịn được mà yêu thương. Da cô trắng bóng mịn màng, tóc đen mượt mềm mại, đôi mắt thu thủy, môi nhỏ hồng đáng yêu. Cô mặc vest công sở, nhưng cũng không làm lu mờ đi khí chất đặc biệt.
Hắn luôn thích thầm Cố Mạn Nhu, từ rất rất lâu trước đây. Chỉ tiếc, người con gái này chỉ coi hắn là anh trai, không hơn không kém. Nhưng hắn không quan tâm, hắn không lấy được trái tim cô thì sao? Hắn vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần, luôn là người bạn ở bên cô kia mà!
Như vậy là đủ, Hạ Du Hạo chỉ cần vậy...
Cố Mạn Nhu bị nam nhân nhìn chằm chằm, tâm tư không để ý ý vị trong đó. Cô cười cười nhìn Hạ Du Hạo.
"Học trưởng! Dạo này anh là làm gì? Đã có bạn gái chưa?"
Hạ Du Hạo cười cười.
"Anh vẫn vậy, chỉ là ba mẹ có chút khắc nghiệt, ép anh thực hiện quyền thừa kế..."
"Còn nữa, anh làm gì có bạn gái..."
Cố Mạn Nhu cười nhẹ.
"Đẹp trai nhiều tiền như anh lại không có bạn gái, ai mà tin được cơ chứ?"
Hạ Du Hạo ôn nhu nhìn cô, nụ cười tươi tắn đó khiến hắn vui như mở cờ. Hắn thích nhìn Cố Mạn Nhu cười, rất rất thích.
Rốt cuộc hai người cùng dùng bữa, uống rượu một hồi lâu, về cuộc sống hiện tại và trong ba năm không gặp...
Hạ Du Hạo, người thừa kế Hạ gia, một gia tộc truyền thống có tiếng toàn quốc. So với nhà họ Phó tuy không bằng, nhưng cũng được coi là một trong tứ long của đất nước. Số phận đưa đẩy, Cố Mạn Nhu lại thân quen rất nhiều người giàu, hẳn là do hào quang rách nát của nữ phụ đi...
"Anh đưa em về."
Hạ Du Hạo mặt đỏ bừng vì men rượu ngỏ ý. Cố Mạn Nhu so với Hạ Du Hạo còn say hơn. Hai má đỏ bừng như cà chua, đôi mắt mông lung nhìn không rõ tiêu điểm, cả người xiêu vẹo dựa vào bức tường phía sau.
"Không cần đâu học trưởng, em tự bắt xe về là được rồi, như vậy phiền anh quá..."
"Không phiền không phiền. Anh đàn ông con trai, sao có thể để cô gái như em đi về một mình? Lên xe, tài xế của anh tới rồi."
Cố Mạn Nhu đành theo Hạ Du Hạo lên xe, nói địa chỉ nhà Phó Thừa Duẫn. Cô đã cố gắng kéo dài thời gian ở bên ngoài để không chạm mặt hắn quá nhiều. Nghĩ nghĩ, hẳn là hắn đã ngủ rồi đi?
Đến nơi, tầm mắt của Hạ Du Hạo chưa từng rời khỏi hình bóng Cố Mạn Nhu. Hắn nhìn nơi cô đến, đôi mắt không rõ ý vị.
***
Cố Mạn Nhu còn đang loay hoay không biết làm sao để mở cửa, thì phía trước đã thấy Phó Thừa Duẫn tựa lưng ở đó. Hắn một thân đồ ngủ đứng ở cửa, khói thuốc bay mơ hồ trong không trung, nửa sườn mặt sắc góc, con mắt hàn khí đen láy liếc nhìn Cố Mạn Nhu.
Cô có chút sợ hãi, bước chân trì trệ.
"Em đi đâu?". Phó Thừa Duẫn bước nhanh đến đỡ Cố Mạn Nhu, một lực đạo mạnh nhấc bổng cô lên, bế theo kiểu công chúa vào nhà.
Cố Mạn Nhu bấu chặt tay, móng sắc nhọn đâm vào da thịt, cô không biết đau.
"Chỉ là đi dùng bữa tối..."
Phó Thừa Duẫn cười như không cười, cô cảm nhận được sự phẫn nộ trong đó.
"Em dám uống rượu với đàn ông, không sợ hắn cưỡиɠ ɧϊếp em?"
Cố Mạn Nhu lắc lắc đầu.
"Học trưởng không phải loại người như vậy..."
Phó Thừa Duẫn híp mắt nhìn cô, tâm trí như bị kí©h thí©ɧ. Người phụ nữ của hắn, đang bao che, ngụy biện cho tâm tư xấu xa của nam nhân khác, cô rốt cuộc thật ngây thơ, ngây thơ tàn nhẫn.
Hắn đột nhiên ném Cố Mạn Nhu vào bồn tắm, mắt đỏ ngầu nhìn.
"Nhu Nhu hư hỏng, không biết nghe lời, phải chịu phạt!"