Chương 8: Cá nướng

Nàng dựa vào cây, cơ thể khẽ trượt xuống, để bản thân nằm lên cỏ, sau đó hai mắt nhắm lại.

Ánh nắng mặt trời thật ấm áp, rất phù hợp để ngủ nướng.

“Miểu Miểu, ta bắt được cá trong suối nhỏ gần đây, có muốn ăn không?” Tần Miểu Miểu tròn xoe mắt nhìn Đức Minh ca ca đang nướng cá.

Trông thấy nàng chỉ chăm chú nhìn mình mà không lên tiếng, Nguyên Giác lại nói:

“Miểu Miểu, ăn cá không?”

Tần Miểu Miểu hoàn hồn, ngửi thấy mùi cá nướng, nuốt nước miếng ừng ực.

“Ha ha ăn chứ!”

Nguyên Giác khẽ gật đầu, rắc gia vị lên cá, sau đó đưa cho nàng.

Tần Miểu Miểu nhận lấy cá, thổi phù phù, cắn một miếng.

Ngon lắm! Mắt nàng sáng rỡ.

Tuy rằng Đức Minh ca ca mất trí nhớ, nhưng vẫn làm được cá ngon thế này!

Nhìn cô ăn ngon miệng, Nguyên Giác lại nướng tiếp.

“Thơm quá!” Một giọng nữ vang lên, sau đó là một tràng tiếng bước chân.

Một lát sau, một vài bóng người xuất hiện trước mặt Nguyên Giác và Tần Miểu Miểu.

Là Khương Thanh, Lý Văn Huyên cùng với vài quý nữ.

Tần Miểu Miểu hiếu kỳ nhìn Khương Thanh và Lý Văn Huyên.

Hai kẻ tọc mạch này, trực giác mách bảo meo meo rằng hai người này không ưa nhau, sao cứ nhìn nhau cười thế?

Khương Thanh vô cùng tự nhiên đi đến, ngồi bên cạnh họ, cười cười nói nói: “Ta nói mùi vị quen thuộc lắm, hóa ra là cá nướng của điện hạ.”

Nói xong lại tự nhiên nhìn Nguyên Giác một cái, trong mắt không biết bao nhiêu là tình ý.

“Ngươi ăn cá nướng của điện hạ rồi à?” Lý Văn Huyên mắt long lên, cũng ngồi xuống, chỉ là cực kỳ cẩn thận trải một tấm khăn dưới đất trước khi ngồi xuống.

“Đúng vậy.” Nàng ta cười cười, giọng nói đượm ý hoài niệm: “Khi ấy ở trong núi chẳng có gì ăn, điện hạ thường bắt cá, có một lần nồi bị hư, ta may mắn được thưởng thức cá nướng của điện hạ, mùi vị thật sự rất ngon.”

Nói xong lại hỏi Tần Miểu Miểu: “Quận chúa, người cảm thấy cá nướng của điện hạ thế nào?”

Thải tử từng nướng cá cho nữ nhân này ăn ư? Lý Văn Huyên thay đổi sắc mặt.

Hả? Tần Miểu Miểu mơ màng bỏ cá trong tay xuống.

Nàng ta đang nói chuyện với meo meo à?

Lý Văn Huyên giơ tay lên, dùng tay áo che lại nụ cười.

Tần Miểu Miểu định trả lời, nhưng một con cá nướng lại được đưa đến trước mặt nàng, Đức Minh ca ca khẽ ho:

“Miểu Miểu, cá nướng xong rồi.”

“Ừm.” Tần Miểu Miểu gục gặc đầu, thò một tay nhận cá từ Đức Minh ca ca, cắn một miếng rõ to.

Nguyên Giác ngẩng đầu, quét mắt về phía Khương Thanh: “Ta không nhớ từng nướng cá cho cô.”

Khuôn mặt đang hoài niệm của Khương Thanh thay đổi, uy khuất nhìn hắn: “Điện hạ không nhớ sao, lúc hai ta ở trong núi…”

Nguyên Giác mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng ta: “Lúc này đang kì săn bắt, các người cần phải chuẩn bị con mồi, thể hiện bộ mặt quý nữ của quốc gia, túm tụm ở đây làm gì?”

Khương Thanh:…

Lý Văn Huyên:…

Các quý nữ:…

Vậy sao người và Lan Lăng quận chúa ở đây ăn cá nướng?

Tuy rằng thái tử quyền cao chức trọng, nhưng ngoại trừ Lan Lăng quận chúa, những người khác người đều rất thờ ơ, các quý nữ không dám nán lại, nhao nhao rời đi.

Nguyên Giác gọi Khương Thanh lại.

Khương Thanh có chút vui mừng, chẳng lẽ thái tử có chút tình với nàng ta, vừa rồi làm vậy cho những quý nữ kia xem?

Nàng ta tủm tỉm, tao nhã quay đầu lại, nhưng đáp lại là khuôn mặt lạnh lẽo của thái tử Đức Minh.

“Sau này đừng cố tình xuất hiện trước mặt ta và quận chúa, nếu không ta sẽ đưa cả ngươi và hoàng hậu đang tính kế kia xuất cung, nhớ chưa?”

Nữ nhân quỷ quyệt này, tuyệt đối không thể để nàng ta lại gần Miểu Miểu.

Khuôn mặt Khương Thanh trắng nhợt, nhớ lại kiếp trước hành động của vị thái tử này sau khi lên ngôi vua, đột ngột run rẩy.

Khoảng thời gian trước, có thể vị thái tử này ở trong núi vờ như vô hại, thế nên nàng ta đã quên người này tàn nhẫn đến mức nào.

Nàng liếc Tần Miểu Miểu đang chăm chú ăn cá, trong lòng càng khó chịu hơn.

Những người kia đi rồi, nơi đây yên tĩnh trở lại, Nguyên Giác cầm cá, tiếp tục nướng.

Ăn cá nhiều dễ bị ngấy, Nguyên Giác lại dẫn Tần Miểu Miểu đi hái chút trái cây dại, rửa qua bên dòng suối, sau đó trực tiếp thưởng thức.

Tần Miểu Miểu rất thích cách ăn thế này.

Hắn rõ ràng định dùng dao cắt nhỏ cho Miểu Miểu ăn, nhưng cứ thế đưa cho nàng? Miểu Miểu không trách hắn vô tâm không chăm sóc nàng chứ?

Hắn lơ đãng nhìn thoáng qua Tần Miểu Miểu, trông thấy nàng ăn đến vui vẻ, khẽ thở hắt ra.

Không tệ.

Hai người ăn xong, mặt trời đã ngả về tây, Nguyên Giác huýt sáo ngựa của hai người quay lại, chậm chạp cưỡi ngựa về doanh trại.

“Bệ hạ, ngũ hoàng tử đúng là thiếu niên anh tài, một mình bắt được gấu, bệ hạ có chân gấu để ăn rồi.”

Chỉ đứng một chỗ, con gấu trúng mấy mũi tên, cứ thế lặng lẽ ngã xuống.

Hoàng hậu nhìn thấy đầu gấu, cất giọng bất mãn: “Trác Nhi, sao con bất cẩn như vậy, da gấu tốt có thể để cho phụ hoàng làm áo khoác, sao con biến nó thành như vậy.”

Hoàng thượng cười cười, an ủi hoàng hậu: “Không dễ dàng gì đánh bại một con gấu, ngũ hoàng nhi tặng trẫm một con ấu, đã rất tốt rồi, hoàng hậu nàng đừng trách hoàng nhi.”

Hoàng hậu gật đầu: “Bệ hạ nói phải, vậy đêm nay dặn dò ngự trù làm cho người chân gấu chi.”

“Được, trẫm cũng muốn nếm thử mùi vị chân gấu.”

Hoàng thượng nhìn đầu gấu trên mặt đất, đột nhiên lên tiếng: “Thái tử cũng thích ăn chân gấu, vậy đưa cho hắn một phần đi.”

Ngũ hoàng tử đứng bên dưới, nhìn phụ hoàng cứ thế ban thưởng gấu hắn săn được cho thái tử, ánh mắt u ám.

Hoàng hậu cười cười nhìn hắn, khẽ cảnh cáo, lập tức mỉm cười với hoàng thượng:

“Thái tử biết phụ hoàng ban chân gấu, sẽ vui lắm, thần thϊếp sai người đem đi ngay.”

Nói xong, nàng ta cảm thán: “Thái tử trước giờ tôn kính phụ hoàng, lần này không biết sẽ dâng sản vật gì.”

Nàng đã bố trí người âm thầm đi theo thái tử, biết được thái tử căn bản không hề tham gia săn bắt, chỉ nướng cá cho Lan Lăng quận chúa, lần này e rằng sẽ về tay không.

Ngũ hoàng tử săn gấu, hắn là huynh trưởng lại ở bên cạnh nữ nhân không chịu đi săn, không biết quần thần và bệ hạ sẽ nghĩ thế nào.

Nghĩ đến đây, hoàng hậu hơi thả lỏng.

Tuy rằng không biết tại sao hắn mất trí nhớ mà vẫn tốt với Lan Lăng quận chúa như vậy, chỉ là trước đấy thái tử tài trí sẽ không làm những chuyện thế này.

Xem ra tin tức do người nàng sắp đặt khá chính xác, vị thái tử này hoàn toàn mất trí nhớ.

Lúc Nguyên Giác và Tần Miểu Miểu đi vào, bầu không khí đang vô cùng sôi nổi.

Thấy họ cùng nhau trở về, hoàng thượng ghẹo: “Sao A Giác và Miểu Miểu cùng nhau về thế? Bắt được thú gì rồi?”

Tần Miểu Miểu ôm tay, ấp úng: “Không bắt được gì ạ.”

Hoàng thượng gật đầu, không bất ngờ lắm, dù sao nha đầu này cũng không bao giờ bắt được.

Ánh mắt của hắn chuyển sang Nguyên Giác: “A Giác thế nào?”

Nguyên Giác vô cùng bình tĩnh: “Nhi thần cũng không bắt được gì.”

Toàn trường săn ồ lên.

Vị thái tử này sao thế, sao có thể không săn được con thú nào?

Hoàng thượng cũng hơi bất ngờ, đồng thời có chút lo lắng, chẳng lẽ sau khi A Giác mất trí nhớ quên luôn cả việc đi săn sao: “A Giác con sao vậy?”

Ngũ hoàng tử giống như quan tâm: “Đúng vậy tam ca, không phải người có chỗ nào không thoải mái chứ, hoặc là định cho phụ hoàng một bất ngờ, đệ đệ vừa bắt được một con gấu đấy, người sao có thể không bắt được gì?”

Khương Thanh đang suy nghĩ: Chẳng lẽ vị thái tử này từ đầu đến cuối chỉ nướng cá cho Lan Lăng quận chúa!