Chương 9: Hôn trộm dưới ánh trăng

Vẻ mặt hắn tái nhợt, nhưng ánh mắt cực kỳ phức tạp, giống như không quan tâm lời của ngũ hoàng tử, lại giống như rất để tâm, chỉ vì tình huynh đệ mà nhẫn nhịn, hoàng thượng nhìn vẻ mặt hắn, đột nhiên thương yêu không thôi.

Đứa nhỏ cứ mạnh mẽ như thế, mạnh mẽ đến mức khiến kẻ khác không dám khinh thường nhưng vẫn chỉ là một thiếu niên ngoài hai mươi tuổi, từ nhỏ đã mẫu thân đã qua đời.

Nhìn khuôn mặt của thái tử, hoàng thượng nhất thời xuất thần, đột nhiên nhớ đến nguyên hoàng hậu trước khi mất, dùng hết toàn bộ sức lực còn lại cầm lấy tay nàng, mắt đẫm lệ, cầu xin hắn chăm sóc đứa nhỏ.

Chớp mắt đã hơn hai mươi năm rồi.

Nhìn thấy khuôn mặt hùng hổ của ngũ hoàng tử, vẻ mặt của hoàng thượng lạnh đi.

Hoàng hậu nhận ra có gì đó không ổn, khẽ gõ gõ bàn trà: “Trác Nhi, có phải con quên mất gần đây Tam ca con không khỏe không, bây giờ vẫn đang là thời gian tĩnh dưỡng.”

Nguyên Trác bị hoàng hậu nhắc nhở, cuối cùng mới nhìn thấy vẻ mặt không vui của hoàng thượng, trống ngực gõ liên hồi, vội cười cười: “Tam ca không khỏe, trước đây ít khi ngã bệnh, ta còn quên mất huynh đang bị bệnh đấy.” Hắn quay đầu nhìn thẳng vào Nguyên Giác: “Tam ca, thứ lỗi, thứ lỗi, là đệ lỗ mãng.”

Nguyên Giác gật đầu, về chỗ của mình.

Hắn không nói gì cả, nhưng dường như đã nói rất nhiều, Nguyên Trác bị hắn bị chiêu thức này của hắn khiến bản thân tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ đứng ngây ra, lúc này mới ngượng ngùng quay về chỗ.

Triều thần nhạy bén híp mi lại, trong lòng tính toán sự đấu đá ngầm vừa rồi của thái tử và ngũ hoàng tử.

Không cần nói lời nào vẫn thắng! Thủ đoạn của thái tử thật cao siêu.

Tần Miểu Miểu quan sát vẻ mặt của Đức Minh ca ca, đôi mắt tròn tròn chớp chớp.

Chuyên gia bắt đầu kiểm kê con mồi săn được, sau đó chọn ra người xuất sắc nhất, căn cứ theo quy định, người xuất sắc nhất này sẽ được nói một nguyện vọng với hoàng thượng.

Nổi bật nhất lần đi săn này chính là ngũ hoàng tử.

Hoàng thượng nhìn ngũ hoàng tử oai hùng đứng dưới, hỏi hắn muốn gì.

Ngũ hoàng tử vừa bị mẫu hậu nhắc nhở, lúc này không dám đắc ý vì săn được gấu, nghe thấy câu hỏi của hoàng thượng, có chút xấu hổ:

“Phụ hoàng, nhi thần đã trưởng thành, có thể xuất cung ở phủ riêng không.”

Vị trí thái tử của Tề Quốc, từng quy định, thái tử mười lăm tuổi vào triều, hoàng tử sau khi thành thân mới được xuất cung ở phủ riêng.

Ngũ hoàng tử năm nay mười tám, lại chưa có hôn ước, xem như hoàng tử chưa lập gia đình.

Hoàng thượng cười lớn: “Ngũ hoàng nhi lớn rồi, muốn lập gia đình à.”

Ngũ hoàng tử đỏ mặt gật đầu.

Hoàng thượng tò mò: “Ngũ hoàng nhi có ý trung nhân sao?”

Ngũ hoàng tử giả vờ lơ đãng nhìn qua Khương Thanh, sau đó lắc đầu: “Toàn bộ do phụ hoàng quyết định.”



Chạng vạng, mọi người vây quanh chỗ nướng thú vừa săn được, đống lửa khắp nơi, những tiểu thư quý tộc đoan trang trò truyện với các thiếu niên, khẽ tán gẫu.

Buổi chiều Nguyên Giác và Tần Miểu Miểu ăn rất nhiều cá nướng, bởi vậy bây giờ chưa đói, hai người tùy tiện tìm một bui cỏ ngồi xuống.

“Đức Minh ca ca không đến chỗ hoàng thúc à?” Miểu Miểu dẩu dẩu môi, nhìn ngũ hoàng tử ngồi gần đó đang nướng thịt cho hoàng thượng, lại nhìn Đức Minh ca ca đang thảnh thơi ngồi bên cạnh, cất lời.

Nguyên Giác lắc đầu: “Không cần.”

Thân thế của Khương Thanh bị điều tra nhiều lần, nhưng không hề tìm ra sơ hở, trong lòng phụ hoàng vô cùng giận năng lực của thuộc hạ, đối với Khương Thanh càng thêm cẩn trọng.

Ngũ hoàng tử không hề biết suy nghĩ của hoàng thượng, vì tài sản của an quốc công đời trước để lại nên bằng mọi cách muốn giữ Khương Thanh lại bên cạnh, đã phạm phải đại kị của hoàng thượng.

Trông thấy Đức Minh ca ca tự tin như thế, Tần Miểu Miểu lại hoài nghi chuyện hắn mất trí nhớ.

Đôi mắt tròn trong veo của nàng không thể giấu được chuyện gì cả, Nguyên Giác bật cười, lại nghe thấy vài người đến gần, có tiếng nói:

“Ngũ hoàng tử điện hạ, ngìa tìm thần nữ có việc gì?”

Tần Miểu Miểu: Không phải là giọng nói của Khương Thanh sao?

Sao bây giờ?

Nguyên Giác giấu hai người họ dưới tấm da lông, lại ra hiệu về phía lều vải, ý bảo họ ở gần đây.

Họ đang đứng sau lều, Khương Thanh đang ở cùng ngũ hoàng tử ở trong lều, cách một khoảng, vẫn có thể nghe rõ tiếng nói chuyện chỉ không thể nhìn rõ hai người họ.

Đức Minh ca ca nói không cần phải đi đâu hết, Tần Miểu Miểu cẩn thận, ngồi trên da lông ngoan ngoãn im lặng.

Phía bên kia, ngũ hoàng tử cất giọng dịu dàng, khác hoàn toàn giọng điệu ngạo mạn thường ngày.

“A Thanh, có phải ta thất lễ rồi không, chúng ta là biểu huynh muội, nàng cứ gọi ta là biểu huynh là được.”

Biểu ca? Khương Thanh nheo mắt, che giấu cái nhìn châm chọc.

Kiếp trước Lý hoàng hậu và an quốc công vì tài sản cha nàng để lại đã gϊếŧ nàng, bây giờ cảm thấy không thể nào sóng yên biển lạng, lại ra sức lôi kéo nàng?

Nàng ôn nhu trả lời: “Ngũ hoàng tử thân phận tôn quý, A Thanh không dám trèo cao.”

Ngũ hoàng tử bị cự tuyệt nhưng không hề tức giận, hắn hiểu vì Khương Thanh nhiều năm sống trong núi, nên dễ thẹn thùng hơn người thường.

Bởi vì cúi đầu nên hắn nhìn thấy cần cổ trắng ngần hơi lộ ra của nàng, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

“Vậy cứ tùy nàng, chỉ là nàng phải nhớ ta luôn luôn là biểu huynh, lúc nào cũng bảo vệ nàng.”

“Vâng, điện hạ.”

“Được rồi, A Thanh, chuyện lần trước ta nói với nàng, nàng suy nghĩ thế nào rồi?” Ngũ hoàng tử hạ giọng, ngượng ngùng hỏi han.

Chuyện gì mà nghiêm túc thế nhỉ? Tần Miểu Miểu vểnh tai mèo lên nghe ngóng.

Đột nhiên Nguyên Giác sát lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Tần Miểu Miểu: ???

Nguyên Giác không nói gì, bàn tay thô ráp vuốt ve bàn tay bé nhỏ non mịn của Tần Miểu Miểu, khiến nàng hơi ngứa ngáy, nhịn không được cảm giác muốn rút ra.

Không cho rút

Nguyên Giác ca ca sao lại quấn người thế này? Tần Miểu Miểu buồn bực khịt khịt cái mũi, lưỡng lự không biết có nên hóng chuyện tiếp hay không.

“Điện hạ, ta…” Khương Thanh sắp nói lại ngừng: “Lúc mẫu thân lâm chung, từng dặn dò ta, không thể làm thϊếp của người khác…”

“A Thanh, ta sẽ không phụ lòng nàng, chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng và mẫu hậu, ban nàng cho ta là chính thê!” Giọng nói của ngũ hoàng tử vô cùng tha thiết.

Khương Thanh vẫn cự tuyệt: “Điện hạ, người biết mà, hoàng hậu đã chọn chính thê cho người, căn bản không hề nghĩ đến ta.”

Ngũ hoàng tử nghẹn giọng, hắn hiểu mẫu hậu của hắn, kế hoạch lôi kéo Khương Thanh đến phủ thái tử thất bại, sau đó sai hắn tiếp cận nàng ta cũng chỉ vì tài sản, nếu cần có thể ban cho nàng ta vị trí trắc phi, nhưng tuyệt đối không thể để một nữ tử bị thái tử từ chối làm chính phi được.

Chỉ là muốn hắn bỏ cuộc…

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khương Thanh, vô cùng không cam tâm.

Khương Thanh là nữ tử mà hắn ưng mắt nhất, hắn không muốn buông tha nàng.

“Ta…” Hắn định thuyết phục nàng.

“Điện hạ, nguyện vọng của mẫu thân, thứ lỗi cho Khương Thanh không thể làm trái.” Dứt lời xoay người rời khỏi đó.

Ngũ hoàng tử vội vàng đuổi theo.

Sau khi họ đã đi xa, Tần Miểu Miểu lại chu chu miệng nghịch ngợm, sát lại chọc ghẹo Nguyên Giác khẽ nói: “Tiếp theo chắc chắn hắn sẽ nói: Biểu muội, tình cảm của ta đối với nàng, cho dù ta cón chính thê, nhất đình sẽ không bạc đãi nàng, trong lòng ta, nàng chính là thê tử duy nhất…”

Nguyen Giác nội công thâm hậu, nghe được ngũ hoàng tử đuổi theo nói với Khương Thanh.

“A Thanh, tình cảm của ta dành cho nàng, cho dù ta có chính thê, nhưng tỏng lòng ta nàng là thê tử duy nhất…”

Hắn cười rộ lên, kéo bàn tay mềm mại nho bé, hôn một cái.

Tần Miểu Miểu: “Đức Minh ca ca sao lại lén hôn ta thế!”

Ôi, Đức Minh ca ca xấu quá, rõ ràng đồng ý với mẫu thân của meo meo không được tiếp xúc thân mật, còn lén hôn nàng nữa.

Nguyên Giác: “Muội nhìn mặt trăng kìa.”

Tần Miểu Miểu ngước mặt lên, một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng dìu dìu lan tỏa bao phủ lấy họ, vừa dịu dàng vừa thơ mộng.

Mọt nụ hôn bất thình lình đặt lên mũi nàng.