Chương 7: Tháng mười hoa cúc còn đọng thu

Trên đường về lại tắc đường. Trầm Ly thẫn thờ nhìn dòng người hỗn tạp cùng còi xe ồn ào.

Rốt cuộc nàng đang khó chịu vì cái gì? Là vì Thu Thu cưỡng ép, hay bản thân đột nhiên nhớ lại những chuyện trước kia. Những chuyện tưởng chừng nàng đã rất giỏi cho việc bỏ quên nay rõ ràng tái hiện.

Như thể một giây kế tiếp, nàng có thể sẽ trông thấy bộ dáng ngu ngốc của mình năm đó. Nàng sợ... Thật muốn bóp chết mọi thứ và khóa chặt lại trong dĩ vãng. Chứ đừng để chúng thoát ra rồi mang đến sự rối ren. Dù gì bây giờ nàng vẫn sống rất tốt.

Đèn đỏ phát sáng, ánh đèn dưới tàn cây tĩnh mịch. Sắp mưa rồi...

Trên đường về, Trầm Ly ghé qua tiệm hoa, định mua chút ít về bày biện. Nàng trông thấy chậu hoa cúc dại, mùa thu, mùa hoa cúc. Nở thật đẹp và quật cường. Nhưng thời tiết thất thường một tuần qua, phỏng chừng đông nay đến sớm. Hoa cúc rồi sẽ lụi tàn.

Dù thế, Trầm Ly vẫn mua hoa cúc.

Giữ lại chút ít mùi vị mùa thu, mùi nắng tháng bảy trong ngần và cơn mưa tháng sáu rào rạt. Mùi vị của chia ly năm tháng ngây thơ.

Trầm Ly trở về, đặt vội chậu hoa cúc trên bàn, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài đang đổ mưa, hơi lạnh xuyên thấu cả cửa kính thủy tinh, đọng lại từng mảng hơi nước mờ ảo.

Trầm Ly thở hắt một hơi, sắp xếp lại ý nghĩ xong thì trực tiếp những vấn đề ấy. Nàng không muốn lãng phí thời gian và sức khỏe vào chuyện quỵ lụy.

Trời mưa rả rít ba bốn ngày. Mây đen trầm ngợp vây khốn bao kiếp người. Dòng đời và dòng người vẫn hoạt động lầm lũi trong mưa. Trời đất mang một gam màu xám.

Những ngày mưa là những ngày thành phố mang giai điệu buồn tênh.

Trầm Ly nhận được tấm thiệp cưới. Nhìn cái tên trên đó mà ngây ngẩn.

Chung Tuyết Hoa cuối cùng cũng kết hôn. Nhưng không phải là cô bé anh khí ngây ngất kia, là một nam nhân thành đạt và chững chạc.

Nhìn tấm thiệp hồng ướŧ áŧ, Trầm Ly cuối cùng cũng kiềm không được cười dài.

Chuyện là thế đấy...

Thu Thu cũng nhận được thiệp cưới, nhưng không cười nổi. Cảm xúc trong lòng hỗn loạn không ngừng. Như thể trơ mắt nhìn một chậu hoa đẹp nhà bên bị đập vỡ tan tành, nàng hốt hoảng tiếc rẻ, nhưng đó là chủ nhà đập vỡ, người ngoài như nàng có tư cách gì? Một nắm đất hay ngọn cỏ nhành hoa cũng không thể che chắn được.

Thu Thu chủ động gọi cho Trầm Ly sau nhiều ngày trầm mặc giằng co. Nàng khô khốc hỏi: "Cậu định đi không?"

"Đi chứ, vì sao không đi."

...

Chung Tuyết Hoa gặp Trầm Ly và Thu Thu sớm hơn ngày cưới. Đó là khi cô ấy đang đi đặt hoa cưới. Trầm Ly cùng Thu Thu lặng nhìn cô ấy giữa phố phường náo nhiệt, chỉ yên tĩnh như vậy, trong mắt sạch sẽ và bình thản. Không có trách móc hay thắc mắc, hết thảy có lẽ đã nằm trong phạm vi có thể lường được.

Chung Tuyết Hoa chủ động tiến đến, mỉm cười với hai người. Vẫn là dáng vẻ này, một học tỷ hiền hòa và kiên nhẫn. Bao lớp học muội học đệ yêu quý và tôn sùng, nữ nhân này cuối cùng cũng kết hôn. Chỉ là, đáy mắt của người sắp kết hôn, sao lại chỉ toàn tịch mịch và cô đơn.

Nàng nói: "Hai em có muốn đi chung một lát không? Chị đi một mình cũng buồn."

Trầm Ly và Thu Thu chẳng nghĩ nhiều đã đồng ý. Ba người như những kẻ đi lạc cùng nhau, lặng lẽ đi lòng vòng vô định. Chẳng rõ Chung Tuyết Hoa nghĩ gì lúc đó.

Đến cuối đoạn đường, khi trời đã tạnh mưa và nhá chiều u ám. Đường chân trời bên kia bờ biển nằm trong lòng bàn tay trống không. Một bóng người không chạm vào được vì thiên lý cách trở.

Chung Tuyết Hoa nhìn biển chợt nói, ngữ khí lạc lõng: "Ngày đó các em thôi đừng đến."

Thu Thu sững sờ. Có ai gửi thiệp cưới nhưng lại bảo người ta đừng đi dự ngày cưới mình?

"Chị nói thật đó. Có một vài chuyện chúng ta đều hiểu rồi. Chị đã nghe theo lời họ, kết hôn theo ý họ, cố vui vẻ mời bạn bè theo ý họ, nhưng chị không muốn bộ mặt giả tạo vui vẻ đó các em cũng trông thấy."

Thu Thu hiểu rồi. Cả ba yên lặng, nhìn cơn sóng biển ngoài kia rầm rì. Lắng nghe một con người đang dần từ bỏ phản kháng. Xã hội tàn nhẫn này rồi sẽ xiềng xích biết bao con người thành tù đày dưới danh nghĩa "thuận theo tự nhiên âm dương".

"Không chờ nữa sao?" Chợt, Trầm Ly bình tĩnh hỏi.

Một câu nói bình đạm nhưng là một đòn gõ mạnh vào thâm tâm. Sắc mặt Chung Tuyết Hoa tái nhợt như giấy trắng. Nước mắt tràn ra vô pháp chặn, tiếng nức nở bật khỏi khóe môi, thế rồi nàng bưng mặt khóc trước biển. Gió lạnh thổi đến tóc tai tán loạn và vai run dồn dập.

"Chị, chị xin lỗi... Chị không chờ được nữa rồi... Không chờ được nữa rồi..."

Chung Tuyết Hoa muốn hét thật lớn. Nhưng nàng không dám. Chỉ khóc nấc như vậy.

Cô bé ngời ngời anh khí với mái tóc ngắn lưu loát ấy, bước chân đến sân bay, quay lưng với cơn gió lộng mù mịt phía sau, chân mày đọng lại giọt nắng thu tươi mới, cô bé ấy chắc nịch nói rằng: "Chờ em về, em nhất định sẽ cố gắng để chúng ta ở bên nhau. Em cưới chị!"

Chung Tuyết Hoa vì câu nói đó đã sáu năm chờ đợi. Chờ đợi và chờ đợi. Cho đến khi... Nàng không chờ được nữa, cũng không muốn, không dám chờ nữa...

Thanh xuân nàng trôi như dòng chảy một chiều, mọi thứ lụi tàn cùng ánh tàn hồng hoàng hôn. Đỏ rực say đắm nhưng nhanh chống bị màn đêm nhai nuốt. Nàng chờ và vô vọng, nàng không chờ được nữa rồi. Xin lỗi... Là nàng bỏ cuộc trước...

Nước mắt len qua kẽ tay và rơi xuống gợn sóng quá khứ, ngắn ngủi mấy năm nhưng như cướp cả nửa đời người và tuổi trẻ khát vọng. Cố chấp một chặng đường dài và mỏi mệt, bây giờ đã đến hồi kết. Thà rằng từ đầu đừng oanh liệt, để khi kết thúc dở dang, lòng người cũng không khổ như vậy...

Bản tình ca hay rơi vào nấm mồ định kiến.

Biển rộng, sóng nổi lên. Phía chân trời, chút ít ánh sáng chìm cùng cánh hải âu chao nghiêng.

Hải âu không khóc đâu, chỉ do nước biển cay.

Trầm Ly lặng nhìn bóng lưng gầy gò của Chung Tuyết Hoa, rồi lại nhìn mặt biển đang dao động. Nàng không có biểu tình gì cả, có lẽ, nàng đã sớm đoán được kết quả này... Một kết quả mà bất kì người nào bước chân trên con đường gian khó ấy, đã sớm hiểu được đáy vực đen tối sẽ mở rộng.

Hồi trước, năm Trầm Ly học lớp 11, nàng ngồi bàn thứ tư dãy sát tường cạnh cửa sổ. Bên ngoài phòng học trồng một cây bạch ngọc lan, hương hoa thơm mát quyến luyến. Mỗi khi đọc sách đến ngây ngất, có khi nhặt được một cánh hoa bay vội vào phòng học. Bụi hoa và nắng hòa vào mùi sách mới.

Năm ấy, sau lưng nàng có một nữ sinh, nàng ta rất thích nghịch tóc nàng. Những ngày nóng nực, tiếng quạt trần nặng nề và bài tập đại số choáng ngợp. Nàng ta lại có thói quen mân mê tóc Trầm Ly. Có lúc còn tết thành nhiều kiểu tóc xinh đẹp.

Trầm Ly không cản.

Mãi cho tới khi, Trầm Ly công khai bản thân thích con gái. Từ đó về sau, cô bạn ấy chẳng bao bao giờ chạm vào tóc nàng nữa...

Thế đấy...

Chung Tuyết Hoa khóc rất lâu. Thu Thu mấy lần mở miệng muốn an ủi, nhưng cuối cùng một lời sứt mẻ nhất cũng không thể nói ra. Nàng chẳng có lập trường nào để hiểu những người như Trầm Ly hay Chung Tuyết Hoa, bởi nàng không phải họ. Không thể dùng cách nhìn của mình áp đặt lên họ, càng nói càng sẽ khiến đối phương tưởng như thương hại. Nàng không muốn hiểu lầm.

Tốt xấu Trầm Ly là khuê mật của Thu Thu, Thu Thu có thể nói thành thật. Nhưng đứng trước Chung Tuyết Hoa, nàng lại không biết nói gì. Đơn giản... nàng cũng có chút gì đó oán trách.

Người kia là bạn của họ, người kia đã gánh gồng ở bên kia đại dương, cố sức vì tương lai, từng giọt mồ hôi nặng nề rơi trên những đồng tiền mặn chát. Đôi tay lao lực cố sức nhẫn nhục vì ai? Thế nhưng trở về người kia đối diện với sự thật này sẽ thế nào? Ngoan cường cố gắng vì một người, kết quả lại chỉ có thể từ xa nhìn người ta hạnh phúc. Kết cục của những kẻ bị bỏ rơi trong trò chơi tình ái...

Đúng là cô ấy sẽ kết hôn, sẽ mặc áo cưới trắng tinh khôi và đeo trên tay chiếc nhẫn cưới đắt tiền. Nhưng tôi sẽ chỉ là khách dự hôn lễ...

Khóc cạn rồi. Chung Tuyết Hoa lau khóe mắt đã sưng đỏ. Nàng quay lại nhìn Trầm Ly và Thu Thu, khô cằn và tự giễu: "Một ngày nào đó, em ấy sẽ trở về, nhưng đã không còn là vì chị..."

Sau cùng, Chung Tuyết Hoa cầm tay Trầm Ly, như một kẻ thất bại nhưng vẫn cố lê cỗ xương máu chống đỡ. Thậm chí là phó thác một chút hi vọng nhỏ nhoi cho người còn ở lại: "Ly Ly, đừng như chị. Xin em đừng như chị. Chị quá vô dụng, là chị đầu hàng... Chị xin em đừng như chị. Đừng bỏ lỡ..."

Kết thúc, Chung Tuyết Hoa như u hồn mà rời đi, bước chân thoảng thốt và lầm lạc, chẳng nhớ được đường về nhà. Mà cũng không biết đó có phải nhà không, khi những con người đáng sợ luôn chực chờ lôi nàng vào sâu trong nấm mồ lạnh băng.

Thu Thu mờ mịt lẩm bẩm: "Đừng bỏ lỡ sao?"

Trầm Ly phóng mắt ra xa. Một con tàu bé nhỏ giữa biển rộng bao la, nhỏ bé và cô tịch. Kiếp người cũng vậy, nhỏ bé không thể sánh với thiên trường địa cữu. Nàng khẽ khàng thở dài: "Vì yêu nên mới sợ bỏ lỡ. Nếu đã không yêu, bỏ lỡ cũng chẳng sao."



Ngày cưới, Trầm Ly và Thu Thu không đi thật. Hỏi ra mới biết, Chung Tuyết Hoa còn nhắn tin bảo rất nhiều bạn học đừng đi. Phàm là những người biết được đoạn tình cảm nồng thắm kia, Chung Tuyết Hoa đều khước từ, mong mỏi họ đừng xuất hiện trong buổi lễ ấy.

Có lẽ Chung Tuyết Hoa sợ bản thân không đủ dũng khí để chống đỡ, sợ bản thân sẽ không thể cười giả lả được trong tấm ảnh cưới giả dối.

Cứ nghĩ trốn tránh sứt sẹo như vậy là đủ. Không ngờ Lâm Kỳ thế mà về.

Cô gái trẻ soái khí từng trêu hoa ghẹo nguyệt ở trường Đại học nay thay đổi đến cay cả khóe mắt. Trưởng thành hơn, nhưng trên mái tóc đầy sự sầu lo cùng buồn bã, ưu thương và thâm trầm. Ngũ quan nhuốm đầy lạnh lẽo chai sạn. Nàng giấu mình trong chiếc áo gió, cách xa khỏi bão bùng lầm lạc. Thân hình gầy đến xanh xao, ngơ ngác đứng ở cửa lễ đường nhìn buổi lễ trang trọng kia. Trong mắt nàng, trong suốt những vụn vỡ.

Trên lễ đài, cô dâu chú rể đang trao lời thề cho nhau, hai bên thân thích ồn ào chúc mừng. Khung cảnh mười phần tươi đẹp. Bó hoa hồng ướŧ áŧ diễm lệ, váy trắng và nhẫn cưới đắt tiền. Cô dâu ấy, ắt hẳn rất hạnh phúc.

Nguyên lai là thế. Nguyên lai lễ đường của nàng ấy thì ra đẹp như thế. Đẹp đến rỏ máu.

Lâm Kỳ hạ mi mắt xuống, rũ đầu lắng nghe giọng cô dâu đang nói những câu chữ ngọt ngào với chú rể. Nàng nghe kĩ, rồi bật cười, rồi bật khóc... Nàng vụng về móc trong túi áo ra một cái hộp nhung con con, ngón tay run run mở. Trên bàn tay đầy những vết chai, vết đứt nâng niu chiếc hộp ấy như bảo vật.

Mở chốt, mở ra một đoạn hồi ức.

Đôi nhẫn cưới nữ tinh xảo nằm yên. Nhẫn cưới chưa từng được đeo, chưa từng có ôn độ, lạnh băng băng.

Nhìn đôi nhẫn kia, nàng lại hoảng hốt ngước mắt nhìn cô dâu rực rỡ bên trong. Như một đứa trẻ khao khát khoe khoang thành tích, nàng kiếm tìm một bóng dáng nàng đã bán mạng để trân trọng.

Cô dâu trông thấy nàng, nhưng vẫn theo nghi thức ôm hôn chú rể thắm thiết. Giọt nước mắt giấu rất kĩ bởi lớp trang điểm tinh xảo.

Không có thiệp mời, Lâm Kỳ bị đuổi đi. Suýt chút tên bảo vệ đã giẫm nát hội nhung quý báu của nàng. Nàng ôm nó vào lòng, đi vào màn mưa và rồi ngửa mặt nhìn trời. Tóc ướt sũng, người lạnh lẽo. Nàng nhếch môi cười...

Mưa đi, ta muốn nhìn mưa, mưa lớn hơn một chút đi.

Có một tán ô bung nở như đóa hoa cúc dại, lầm lũi đi giữa màn mưa mờ.

Lâm Kỳ sửng sốt nhìn tán ô trên đỉnh đầu, quay lại nhìn thấy người kia, cảm giác uất hận và phẫn nộ bùng nổ, quát: "Tôi có tiền, tôi không cần sự thương hại!!!"