Chương 7: Quà sinh nhật

Sau khi Tần Triều Diễm rời đi, Diệp Dung Hủ nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày trời mới xác định mình nghĩ không sai: vừa rồi kẻ thù tương lai đang bày tỏ thiện ý với cậu.Nhưng tại sao?

Rõ ràng cậu vừa mới khi nhục Tần Triều Diễm, còn để đối phương bóp chân cho cậu.

Diệp Dung Hủ nhất thời nghĩ không ra bèn quyết đinh mặc kệ, cậu cúi đầu nhìn thấy tin nhắn lão trung y vừa gửi tới trên WeChat, chậm rãi trả lời lại hai chữ "Cảm ơn".

Sau đó thoát ra nhắn tin cho chú Trần ——

[Chú Trần, chú mua giúp cháu một cái bình giữ nhiệt cùng với một chút cẩu kỷ với ạ .]

Mặc kệ, trước hết cậu vẫn nên đi dưỡng sinh thôi.

*

Sau khi Tần Triều Diễm rời khỏi phòng bệnh xa hoa của Diệp Dung Hủ, cũng không trực tiếp trở về nhà mà tới cangtin mua một phần bữa ăn bệnh nhân rồi đi đến một phòng bệnh bình thường trên lầu ba.

Sau khi Chương Vân bị bệnh, tình cờ cũng đang hóa trị tại bệnh viện này.

Tần Triều Diễm đưa phần cơm cho Chương Vân liền trầm mặc thu thập quần áo lộn xộn mà bà vứt bừa bãi chuẩn bị mang về nhà giặt thì bỗng nhiên bị bà gọi lại.

Tần Triều Diễm dừng bước. Hắn chậm rãi quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn về phía bà.

Tuy thân hình hắn gầy gò nhưng lại rất cao. Khi dùng ánh mắt đen nhánh không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nhìn người khác không hiểu sao lại khiến cho đối phương có loại cảm giác áp bách.

Chương Vân có chút ngượng ngùng nhưng sau nghĩ lại mình chính là người nuôi hắn lớn như vậy, liền thương tâm nói: "Triều Diễm, con có phải ghét bỏ gánh nặng là mẹ hay không? ”

Tần Triều Diễm thu hồi tầm mắt, vẫn không có biểu tình gì, ngữ khí thản nhiên: "Đừng nghĩ nhiều, bà lo dưỡng bệnh là được. ”

Khi còn bé, Chương Vân đối với không quá tốt, thường xuyên bỏ mặc hắn ở nhà một mình . Cũng may hắn không bị đói chết.

Sau này sau khi hắn lớn lên một chút thì Chương Vân mới giống như tìm lại được ý thức trách nhiệm của người mẹ. Bà bắt đầu đối xử tốt hơn với hắn, sẽ nấu cơm, thậm chí còn quan tâm thành tích học tập của hắn.

Thỉnh thoảng tâm trạng tốt, bà còn cho hắn hai ba đồng tiền tiêu vặt.

Quan hệ giữa mẹ con bọn họ cũng từng có lúc hòa hợp, cho đến khi...

Tần Triều Diễm thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Chương Vân đang nằm trên giường bệnh,: "Còn chuyện gì nữa không? ”

Chương Vân đã quen với sự lãnh đạm của hắn, thật cẩn thận hỏi: "Mẹ nghe nói con đẩy vị tiểu thiếu gia nhà họ Diệp kia vào hồ bơi, đó là vì nhằm vào thiếu gia Cảnh Húc sao? ”

Không đợi Tần Triều Diễm trả lời, bà lại tự mình nói: "Triều Diễm, mẹ biết trong lòng con không hề dễ chịu, nhưng đôi khi chúng ta đều phải chấp nhận số phận. Thiếu gia Cảnh Húc là người thừa kế hợp pháp của Tần gia, con chỉ là một đứa con riêng, hai người làm sao có thể so sánh được với nhau? Con cũng đừng lúc nào đều muốn tranh giành với hắn. Haizz, đều trách mẹ liên lụy con, khiến con có thân phận khó xử như vậy..."

Tần Triều Diễm không đợi bà ta nói xong liền xoay người rời đi.

Tranh? Hắn chưa từng nghĩ tới việc tranh giành cái gì với Tần Cảnh Húc, chính là Tần Cảnh Húc không buông tha cho hắn.

Chương Vân thấy Tần Cảnh Húc hoàn toàn không để ý đến mình, còn không đợi bà nói xong liền rời đi thì có hơi sửng sốt, sắc mặt khó coi, nắm chặt đũa trong tay, thấp giọng mắng : "Súc sinh. ”

Tần Triều Diễm vừa đi ra khỏi bệnh viện thì đúng lúc gặp phải Tần Cảnh Húc.

Tựa hồ đối phương là vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt bình bĩnh từ trước đến nay có thêm vài phần lo lắng.

Tần Triều Diễm chỉ hời hợt nhìn lướt qua liền thu hồi tầm mắt, trực tiếp rời đi.

Tần Cảnh Húc cũng nhìn thấy Tần Triều Diễm, bỗng nhiên tiến lên vài bước, nắm lấy cánh tay anh, hỏi: "Lúc nãy khi Tiểu Hủ gọi điện thoại, mày là người ở cạnh em ấy? ”

Lúc đầu Tần Cảnh Húc không biết chuyện này. Sau khi vệ sĩ của Diệp gia đem tên vệ sĩ kia đến Tần gia để Tần Khải Giang xử lý thì hắn mới thông qua điện thoại của Tần Khải Giang biết được lúc ấy chỉ có một mình Tần Triều Diễm ở trong phòng bệnh với Diệp Dung Hủ.

"Chuyện tối hôm qua là mày nói với Tiểu Hủ?" Cánh tay đang nắm lấy Tần Triều Diễm dùng sức thêm vài phần, cắn răng hỏi.

Tối hôm qua hắn và Thư Minh cùng nhau rời khỏi biệt thự Thanh Thủy thì đúng lúc bị Tần Triều Diễm bắt gặp.

Hôm nay Tần Triều Diễm lại bị đưa đến để xin lỗi Diệp Dung Hủ, với tâm tính của Diệp Dung Hủ, nhất định sẽ đem Tần Triều Diễm ra trút giận.

Cho nên Tần Cảnh Húc có lý do hoài nghi, vì lấy lòng Diệp Dung Hủ mà Tần Triều Diễm nói chuyện của hắn cho Diệp Dung Hủ biết.

Tần Triều Diễm cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, bỗng nhiên anh nắm chặt cổ tay Tần Cảnh Húc , dùng sức vặn ngược lại một cái.

Tần Cảnh Húc khẽ rên một tiếng, đau đến buống tay, cánh tay trong nháy mắt bị vặn ngược ở phía sau lưng.

Tần Triều Diễm giọng nói lạnh lùng: "Tôi không nhàm chán như vậy. ”

Nói xong đem Tần Cảnh Húc đẩy ra.

Tần Cảnh Húc chật vật lảo đảo về phía trước vài bước, khi quay người lại, trên mặt luôn ôn nhuận hiện lên một tia ghen ghét: "Mày..."

Còn chưa dứt lời hắn phát hiện tầm mắt Tần Triều Diễm dừng ở ngực mình thì không khỏi cúi đầu.

Vừa rồi hắn bị đẩy một cái khiến cho cổ áo khoác âu phục có chút lệch, một viên ngọc cài áo từ cổ áo rơi ra một nửa.

Tần Cảnh Húc sắc mặt khẽ biến, bỗng nhiên lấy tay che lại, xoay người vội vàng rời đi.

Tần Triều Diễm nhíu mày, cảm thấy khuyêm tai có chút quen mắt, nhưng hắn không có khả năng xông qua, đem cài áo của đối phương lôi ra xem.

Có lẽ do anh suy nghĩ nhiều.

Tần Triều Diêm đứng im tại chỗ một hồi lâu mới cúi đầu xách lấy túi giấy vừa mới buông xuống đất, xoay người rời đi.

*

Bình giữ nhiệt cùng cẩu kỷ mà Diệp Dung Hủ muốn rất nhanh được đưa đến phòng bệnh, cậu bảo y tá hỗ trợ rửa sạch chén, sau đó bỏ cẩu kỷ vào ngâm.

Lâm Giảo Giảo thấy cậu nằm trên giường bệnh cầm cốc giữ nhiệt, vẻ mặt giống như những cụ già dưỡng sinh rèn luyện trong công viên liền có chút buồn cười: "Anh uống cái này, còn không bằng uống thuốc thật tốt. ”

"Thuốc vẫn sẽ uống." Diệp Dung Hủ thổi một ngụm hơi nước bên cạnh miệng bình, vẻ mặt chậm rãi, "Nhưng cảm giác nghi thức cũng phải có. ”

Khi cầm bình giữ nhiệt trên tay cậu liền cảm thấy tâm tính của mình trở nên bình thản.

Đang thong thả nghỉ ngơi, cửa phòng bệnh bỗng nhiên lại bị gõ.

Diệp Dung Hủ lại thổi một ngụm hơi nước trắng, chậm rãi hỏi: "Ai? ”

Ngày hôm nay sao luôn có người muốn đến quấy rầy cậu? Tuy nhiên hiện tại tâm tình cậu đang tốt, ai đến cũng sẽ không tức giận.

Vừa nghĩ xong thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tần Cảnh Húc một thân âu phục đứng ở cửa, trong mắt hàm chứa ý cười ôn nhu: "Tiểu Hủ, là anh. ”

Diệp Dung Hủ: "..." Bỗng nhiên thật muốn nôn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của anh trong nháy mắt xụ xuống:"Anh đến đây làm gì? ”

Không đúng...

"Anh lên đây bằng cách nào?"

Toàn bộ tầng trên cùng chỉ có một bệnh nhân là cậu đây, ngoài phòng bệnh lại có vệ sĩ canh gác, nếu không có Diệp Bác Hiên đồng ý thì Tần Cảnh Húc không có khả năng vào được.

Tần Cảnh Húc nghe cậu nói vậy, ý cười cũng không giảm, tiến lên vài bước nói: "Tiểu Hủ, cho anh cơ hội để anh giải thích truyện hôm qua với em. ”

Dừng một chút, anh ta lại nói thêm: "Bác Diệp cũng đã đồng ý với anh."

Cũng không biết anh ta đã giải thích với Diệp Bác Hiên như thế nào, tóm lại, anh ta đã có được một cơ hội đến xin lỗi, giải thích với Diệp Dung Hủ.

Diệp Dung Hủ âm thầm nhíu mày, không rõ vì sao ba hắn lại làm như vậy. Vừa định cự tuyệt thì ngẩng đầu lên lại nhìn thấy viên ngọc quen thuộc treo bên ngoài áo sơ mi trắng của Tần Cảnh Húc.

Anh im lặng một lúc lâu, đột nhiên thay đổi suy nghĩ:" Anh nói đi."

Tần Cảnh Húc thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhếch khóe miệng. Vừa rồi ở trong thang máy, hắn đã cố ý đem ngọc bỏ ra ngoài quần áo, biết ngay làm như vậy sẽ có tác dụng.

Tựa hồ là vô cùng cùng nắm chắc, hắn không trực tiếp mở miệng, mà là nhìn về phía y tá cùng Lâm Giảo Giảo đứng ở bên cạnh.

Lâm Kiều Kiều cùng y tá vô cùng thức thời, vội vàng xoay người đi ra ngoài, đem không gian lưu lại cho hai người.

Diệp Dung Hủ lại nhíu nhíu mày, tựa hồ càng thêm mất hứng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Tần Cảnh Húc nhìn về phía cậu, ngữ khí giống như bất đắc dĩ, nhỏ giọng giải thích: "Tiểu Hủ, anh không biết Tần Triều Diễm đã nói với em như thế nào, nhưng em thật sự đã hiểu lầm. Anh và Thư Minh chỉ là bạn bè bình thường, bọn anh đều đi d học ở nước ngoài, hơn nữa đều là người Giang Thành nên lần này vừa vặn cùng nhau về nước."

"Tối hôm qua anh cũng là ngẫu nhiên gặp lại cậu ấy. Cậu ấy bị bệnh, mà bọn anh từng là bạn học nên không tiện mặc kệ cậu ấy một mình nên anh mới đưa cậu ấy về nhà. Tuy nhiên lại sợ bị em hiểu lầm nên mới nói dối. Em xem, em đây không phải cũng là đang hiểu lầm anh sao ..."

Diệp Dung Hủ: "..." Lại tới.

Rõ ràng nói là đến xin lỗi giải thích, mà cuối cùng lại uyển chuyển chỉ trích cậu.

Mặc dù Tần Cảnh Húc còn chưa nói xong, nhưng Diệp Dung Hủ đã có thể nghĩ đến, đối phương cuối cùng nhất định sẽ nói: Không sao, anh không trách em

“...... Bất quá không có việc gì, anh không trách em, em cũng là bị Tần Triều Diễm lừa gạt. ”

Quả nhiên, cách thức quen thuộc.

Diệp Dung Hủ hít sâu một hơi: "Việc này có quan hệ gì với Tần Triều Diễm? ”

Cậu đã cố gắng duy trì một tâm trí bình tĩnh nhưng bây giờ thực sự không thể chịu đựng được nữa, chán ghét nói:" Nếu nói xong rồi anh lập tức có thể đi ra ngoài. Tôi tin tưởng mình sẽ không nhầm lẫn. Huống hồ anh cũng không cần phải giải thích với tôi, tôi lại không thích anh, hôn ước là do người lớn trong nhà định ra, tôi tin rất nhanh liền sẽ bị giải trừ. ”

Khóe miệng Tần Cảnh Húc cứng đờ, tựa hồ không ngờ tới lần này cậu lại khó dỗ dành như vậy.

Hắn trầm mắt, suy nghĩ một lúc lại mở miệng: "Tiểu Hủ, em còn nhớ cái cài này không? ”

Diệp Dung Hủ ngẩng đầu cài áo kia một cái, nói: "Nhớ kỹ. ”

Kỳ thật cũng không nhớ rõ lắm.

Ngọc cài áo này là mẹ cậu vì cậu mà định chế, phía trên còn khắc tuổi cầm tinh của cậu —— một con ngựa nhỏ.

Cậu bị bọn buôn người bắt cóc vào năm ba, bốn tuổi. Là một anh trai cũng bị bọn chúng bắt cõng cậu chạy thoát.

Khi đó cậu còn quá nhỏ, trong mơ hồ cậu chỉ nhớ rõ con đường trong rừng núi rất tối, quái thú hình cây đen nhánh truy đuổi phía sau, tùy thời có thể giương nanh múa vuốt xông lên, cắn nuốt cậu.

Cậu sợ hãi nhỏ giọng khóc muốn tìm ba mẹ, chính người anh trai cõng cậu đã bịt miệng cậu lại, một đường đều thấp giọng an ủi, dỗ dành cậu.

Anh nhớ tấm lưng của người kia rất gầy và ấm áp.

Tới giữa chừng thì cậu liền đem cài áo đưa cho người anh trai cứu cậu, sau đó liền sốt cao ngất đi.

Tiếp theo cậu được giải cứu, tỉnh lại mới biết khuy cài rơi vào tay Tần Cảnh Húc, Tần Cảnh Húc là người đã cứu cậu.

Cho nên vừa rồi nhìn thấy ngọc cài áo cậu mới mềm lòng, thay đổi chủ ý để Tần Cảnh Húc ở lại phòng bệnh.

Cậu nghĩ có lẽ Diệp Bác Hiên cũng nhìn thấy ngọc cài, nhớ rõ Tần Cảnh Húc đã cứu con trai mình nên mới cho hắn đến phòng bệnh.

Nhưng Diệp Dung Hủ thật sự không hiểu, rõ ràng khi còn bé thông minh cứng cỏi, còn dũng cảm cứu cậu, sau khi lớn lên tại sao lại biến thành như vậy, lừa gạt, thậm chí còn thao túng cậu.

Diệp Dung Hủ nén phiền muộn nói: "Anh muốn trả lại khuy ngọc cho tôi sao? ”

Tần Cảnh Húc vừa định cùng cậu ôn lại cảm xúc liền bị cắt đứt, nụ cười cứng lại.

"Nếu không phải, vậy anh liền đi ra ngoài đi." Diệp Dung Hủ càng thêm phiền não.

Đồ đã đưa ra ngoài cậu cũng không tiện lấy về, coi như là báo đáp ân tình cứu mạng khi còn bé của đối phương.

Diệp Dung Hủ không muốn nghe Tần Cảnh Húc giải thích nữa, có thể là do tâm tình không tốt nên ngực cũng bắt đầu buồn bực, hô hấp trở nên có chút khó khăn.

Thấy Tần Cảnh Húc còn muốn mở miệng, cậu tực tiếp ấn chuông ở đầu giường, nói với vệ sĩ xông vào: "Chú Trần, mời anh ta ra ngoài. ”

Chú Trần vừa nghe liền cũng mặc kệ người này có thể là con rể tương lai của Diệp gia, tiến lên vặn một cái, liền đem người mang ra ngoài.

Tần Cảnh Húc biểu tình suýt nữa vặn vẹo, hắn ở bên ngoài vừa bị Tần Triều Diễm vặn qua cổ tay, vào phòng bệnh lại bị chú Trần vặn lần nữa. Giờ phút này hắn chỉ cảm thấy tay mình sắp gãy đôi, đau đến mức ứa ra một thân mồ hôi lạnh, lại không thể mở miệng nữa.

Diệp Dung Hủ liên tiếp bị quấy rầy đã không muốn ở lại bệnh viện nữa.

Cậu nhớ tới trong mộng lần này mình được đưa tới cấp cứu tuy rằng hung hiểm, nhưng đó sẽ không còn chuyện gì.

Vì thế buổi tối chờ ông bà nội đến thăm cậu, cậu liền năn nỉ muốn xuất viện.

"Cháu thật sự không thích mùi bệnh viện, dù sao trong nhà cũng có bác sĩ và dụng cụ, ở nhà chữa cũng vậy mà."

Hai vị lão nhân không khuyên được cậu, lại thấy cậu làm nũng liền đáp ứng ngày mai làm đơn xuất viện cho cậu.

Ngày hôm sau, Diệp Dung Hủ dưới sự trợ giúp của y tá ngồi lên xe, cao hứng về nhà.

Xe chạy vào sân biệt thự, quản gia Dương đã sớm đẩy xe lăn chờ ở bên cạnh.

Chờ xe dừng lại, ông vội vàng tiến lên mở cửa xe,lẩm bẩm: "Tiểu thiếu gia vất vả rồi, thật đúng là đen đủi. ”

Nói xong liền khom lưng muốn ôm Diệp Dung Hủ lên xe lăn, Diệp Bác Hiên nhanh chóng xuống xe, nói: "Để tôi. ”

Diệp Dung Hủ liền duỗi cánh tay, ngoan ngoãn chờ được ba bế.

Sau khi được đặt trên xe lăn, cả nhà liền đi cùng cậu về biệt thự, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Giảo Giảo nói muốn làm bù cho cậu một bữa tiệc sinh nhật, bánh ngọt cũng đã chuẩn bị xong.

Diệp Dung Hủ trong lòng hí hửng, nhưng lại ôm bình giữ nhiệt giả bộ bình tĩnh.

Lâm Giảo Giảo nhịn cười: "Anh thật sự bắt đầu dưỡng sinh a? ”

Diệp Dung Hủ hừ nhẹ một tiếng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy người giúp việc trong nhà đang dọn dẹp hồ bơi.

Sau cơn mưa mùa thu, lá vàng và sỏi đã rơi rụng đáy hồ bơi.

Người giúp việc dọn dẹp cát, sỏi, lá rụng, cùng với một con ngựa gỗ nhỏ được chế tác tinh xảo.

"Chờ một chút." Diệp Dung Hủ bỗng nhiên gọi bọn họ lại.

Cậu nhớ rõ, đây là quà sinh nhật ngày đó Tần Triều Diễm định tặng cho cậu.