Chương 6: Cảm ơn

Ông thấy Tần Triều Diễm đang nắm chặt bàn chân của con trai bảo bối nhà mình, mà đuôi mắt Diệp Dung Hủ mang theo vệt đỏ giống như bị khi dễ. Không những vậy mà con trai ông còn đang ôm lấy bắp chân cố gắng rút về.Diệp Bác Hiên trầm mặc vài giây sau đó phẫn nộ rít gào:" Cậu đang làm trò gì? ”

Lòng Tần Triều Diễm trầm xuống, hắn chậm rãi buông tay, im lặng đứng dậy.

Diệp Dung Hủ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía ba cậu, ngoan ngoãn trả lời: "Đang xoa bóp lòng bàn chân nha. ”

Diệp Bác Hiên nhìn về phía đuôi mắt hồng hồng như vừa khóc qua của con trai mình, vội vàng hỏi: "Chỉ là xoa bóp lòng bàn chân thôi sao? ”

Diệp Dung Hủ mở to đôi mắt xinh đẹp thủy tinh, vẻ mặt ngơ ngác gật đầu: Nếu không thì còn làm gì nữa.

Diệp Bác Hiên khó hiểu: "Vậy Hủ Hủ sao lại khóc? ”

Tâm tư Diệp Dung Hủ bị cha ruột chọc thủng, chẳng nhẽ cậu lại bảo do định trả thù Tần Triều Diễm nhưng trộm gà không được còn mất nắm gạo, thiếu chút nữa bị cừu nhân tương lai bóp đau tới khóc. Cậu không được tự nhiên nói: "Anh ấy không biết bóp, dùng sức quá lớn

Diệp Bác Hiên: "..."

Tần Triều Diễm hơi quay đầu, trong đôi mắt lãnh đạm hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

Vậy mà lần này tiểu thiếu gia không nhân cơ hội vu oan hắn.

Diệp Bác Hiên cũng lâm vào xấu hổ, sau khi hoàn hồn liền đẩy đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, áy náy nhìn về phía Tần Triều Diễm: "Tiểu Tần đúng không, cảm ơn cậu đã chiếu cố Hủ Hủ. Chuyện lúc nãy thành thật xin lỗi cậu."

Nói xong lại nhớ tới Tần Triều Diễm là người đã hại Diệp Dung Hủ rơi xuống nước, còn có tên vệ sĩ hôm nay đi cùng Tần Triều Diễm đến xin lỗi...

Diệp Bác Hiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút vẫn duy trì giọng điệu khách sáo: "Vừa rồi vất vả cho cậu, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi chăm sóc Hủ Hủ là được rồi. ”

Ý tứ này là muốn một mình nói chuyện với Diệp Dung Hủ.

Sau khi bị Tần gia ném vào cái giới gọi là thượng lưu này, đây là lần đầu tiên Tần Triều Diễm nghe được lời xin lỗi không chứa bất cứ sự châm chọc hay đùa cợt nào. Không những vậy lời xin lỗi này còn xuất phát từ trưởng bối.

Tuy rằng thái độ của đối phương thay đổi rất nhanh.

Bất quá hắn cũng không thèm để ý, chỉ cần mục đích hôm này đạt được là được.

"Không có việc gì. Vậy con xin phép đi ra ngoài trước ." Giọng điệu Tần Triều Diễm bình tĩnh, cố gắng đứng thẳng lưng duy trì một chút lòng tự trọng còn sót lại.

Lúc đi tới trước cửa, bước chân hắn hơi dừng lại, nghiêng đầu đưa mắt nhìn về phía tiểu thiếu gia vẫn đang ngoan ngoãn ôm chặt bắp chân ngồi trên xe lăn giống như đang nhắc nhở: Đừng quên lời hứa của cậu.

Ánh mắt Diệp Dung Hủ đang đảo loạn lung tung đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tần Triều Diễm liền cứng đờ sau đó phất tay: Biết rồi, đồ nam chính hẹp hòi.

Lúc này Tần Triều Diễm mới đóng chặt cửa bước chân ra khỏi phòng, ánh mắt lạnh nhạt đi về phía thang máy.

Hắn đưa tay vào túi quần liền đυ.ng phải một cái bình tròn nhỏ, lấy ra nhìn thì mới phát hiện ra đó là thuốc xịt của Diệp Dung Hủ.

Khi nãy trong phòng bệnh có hai bình thuốc, lúc hắn cứu Diệp Dung Hủ tiện tay cầm một bình, bình còn lại lại rơi trên mặt đất, sau đó bị Lâm Giảo Giảo nhặt lên đưa cho Diệp Dung Hủ cầm.

Thuốc của Diệp tiểu thiếu gia tất nhiên không rẻ, huống chi đây còn là thuốc cứu mạng.

Tần Triều Diễm cúi đầu nhìn chằm chằm thân bình một lúc lâu bỗng nhiên cười một tiếng, xoay người trở về phòng bệnh.

*

Trong phòng bệnh, Diệp Bác Hiên nhìn Tần Triều Diễm không kiểu ngạo không siểm nịnh mà rời đi, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Đứa con riêng của Tần gia có chút không giống lời đồn.

Bất quá tầm mắt ông rất nhanh lại dời về trên người con trai bảo bối nhà mình, vẻ mặt trong nháy mắt nhu hòa.

"Hủ Hủ, tên vệ sĩ Tần gia kia thật sự không làm gì con chứ?" Ông nâng tay sờ sờ mái tóc khẽ vểnh của Diệp Dung Hủ, nghĩ đến chuyện năm ngoái bởi vì mình sơ sẩy mà suýt chút nữa hại con trai bị một tên biếи ŧɦái bắt cóc liền cảm thấy sợ hãi.

Đây là " Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".

Diệp Dung Hủ nắm lấy tay cha mình, thanh âm mềm nhũn an ủi: "Thật sự không có việc gì, lúc ấy em họ cùng hộ công đều ở đây, vả lại chú Trần rất nhanh đã tới. ”

Chú Trần là vệ sĩ của Diệp gia, năm ngoái Diệp Dung Hủ suýt nữa xảy ra chuyện nên Diệp gia đã bỏ ra một số tiền lớn thuê để thuê về một vị lính đánh thuê đã giải ngũ.

Diệp Bác Hiên nghe con trai lặp đi lặp lại nói không có việc gì mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Chần chừ một lát, ông lại hỏi: "Đúng rồi, con còn nhớ tại sao mình lại ngã xuống hồ bơi không? ”

Diệp Dung Hủ cứng đờ, nhớ tới trong mộng mình đã nói dối Tần Triều Diễm cố ý đẩy cậu...

Cậu vội vàng miêu tả: "Con thấy Tần Cảnh Vinh bắt nạt Tần Triều Diễm ở bể bơi nên muốn đi ngăn cản. Nhưng vừa tới gần, Tần Cảnh Vinh đã dùng sức đẩy Tần Triều Diễm một cái, Tần Triều Diễm bị hắn ta đẩy nên không đứng vững liền đυ.ng phải xe lăn của con."

Lần này cậu thật sự không nói dối chút nào.

Bên ngoài phòng bệnh, Tần Triều Diễm chuẩn bị gõ cửa để trả lại thuốc bỗng nhiên nghe được những lời như vậy liền dừng lại.

Âm thanh mơ hồ của Diệp Dung Hủ khẽ truyền qua ván cửa, mí mắt Tần Triều Diễm rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, hắn đút hai tay vào túi, xoay người đi về phía cửa sổ cuối hành lang, cách một lớp thủy tinh nhìn về phía cây thường xuân xa xa bị mưa xối một đêm đang tỏa sáng xanh biếc.

*

Quả nhiên Diệp Bác Hiên không trách tội Tần Triều Diễm giống như trong mộng. Nhưng sau khi nghe Diệp Dung Hủ kể lại, ông vẫn đối với Tần Khải Giang có chút ý kiến.

Tần Cảnh Vinh là con trai của em trai Tần Khải Giang. Việc này suy cho cùng là mâu thuẫn giữa hai đứa con nhà họ Tần, tự nhiên con trai của ông lại bị liên lụy kéo vào.

Diệp Bác Hiên khẽ thở dài, xoa xoa đầu Diệp Dung Hủ, dặn dò: "Sau này lại gặp những loại chuyện này con nhớ tránh xa một chút, để cho người khác tới ngăn cản. ”

Thân thể nhỏ bé này của con trai ông cũng không phải có để hăng hái làm liều.

Nói xong ông liền nghĩ đến Tần Khải Giang, ánh mắt hơi trầm xuống, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài gọi điện cho đối phương.

Diệp Dung Hủ bỗng nhiên giữ chặt lấy tay ông, do dự một chút, mở miệng: "Baba, con muốn giải trừ hôn ước với Tần Cảnh Húc. ”

Diệp Bác Hiên nghe vậy thì hơi kinh ngạc, con trai nhà mình trước kia nhắc tới Tần Cảnh Húc đều gọi là "anh Cảnh Húc", lần này lại trực tiếp gọi tên, còn nói muốn giải trừ hôn ước...

"Làm sao vậy? Con cãi nhau với Tần Cảnh Húc? " Ông quay người lại nở nụ cười ôn hòa, mang theo sủng nịch: "Có phải bởi vì hôm qua Tần Cảnh Húc không đến dự tiệc sinh nhật của con không? Baba bảo hắn xin lỗi con nhé? ”

Mặc kệ vì guyên nhân gì, Tần Cảnh Húc khiến cho con trai bảo bối của ông mất hứng thì nhất định đó là lỗi của Tần Cảnh Húc.

Diệp Bác Hiên cưng chiều con trai tương đối không nói đạo lý. Huống chi bởi vì chuyện Tần Cảnh Vinh và vệ sĩ Tần gia khiến ông đối với Tần gia càng thêm khó chịu.

Diệp Dung Hủ lắc lắc đầu: "Cũng không phải là tức giận, chỉ là con không muốn cùng anh ta có hôn ước nữa, baba không cần phải bảo anh ta đến xin lỗi. ”

Diệp Bác Hiên nghe xong liền cảm thấy đây không phải là tiểu hài tử đang giận dỗi sao?

Ông kéo ống quần âu một chút, nửa ngồi xổm nhìn thẳng vẻ mặt rối rắm của con trai mình, bật cười: "Rốt cuộc làm sao vậy? Nếu nó làm gì sai con liền nói cho ba, ba sẽ đi dạy cho nó một bài học. Giải trừ hôn ước cũng không phải là chuyện nhỏ, không thể chỉ vì nhất thời nổi hứng nói hủy liền hủy. Nếu không có lí do hợp lý, baba cũng khó giải thích với Tần gia bên kia. Với lại sau này vạn nhất con lại hối hận, chuyện này cũng không dễ làm. ”

Ông vẫn cho rằng có lẽ hai người đang cãi nhau, Diệp Dung Hủ nhất thời tức giận mới muốn giải trừ hôn ước.

Dù sao trong mắt Diệp Bác Hiên thì hai người ở chung vẫn luôn rất tốt, trước kia mỗi lần Tần Cảnh Húc đến nhà họ Diệp, Hủ Hủ cũng đều rất vui.

Nhưng trên thực tế, đơn giản là do Diệp Dung Hủ biết có bạn đến đến chơi với mình nên mới cao hứng. Hiện tại cậu đã biết Tần Cảnh Húc là loại người gì, đến nỗi làm bạn bè với hắn cậu còn chán ghét, huống chi là nói tới hôn ước.

"Con sẽ không hối hận." Cậu nhíu chặt lông mày, có chút ghét bỏ.

Nhưng Diệp Bác Hiên rõ ràng vẫn coi cậu như trẻ con giận dỗi.

Cậu lại không có chứng cớ chỉ ra Tần Cảnh Húc có tình nhân, hồi nãy điện thoại cũng không ghi âm. Giờ hỏi lại chắc chắn Tần Cảnh Húc sẽ không nhận, cũng không thể nói là do cậu mơ thấy, hoặc là...để Tần Triều Diễm làm chứng giúp cậu.

Bỏ đi, vẫn là để cho baba đi điều tra đi, baba khẳng định có biện pháp.

"Tần Cảnh Húc đã có người mình thích, tối hôm qua bọn họ còn ở cùng một chỗ với nhau." Diệp Dung Hủ ôm lấy cánh tay Diệp Bác Hiên làm nũng: "Dù sao con cũng không thích anh ta, baba giúp con giải trừ hôn ước đi mà, babaaa. ”

Nụ cười Diệp Bác Hiên rất nhanh liền biến mất, nhíu mày hỏi: "Thật sự có việc này sao? ”

Diệp Dung Hủ "dạ" một tiếng gật đầu, nhấn mạnh: "Khi nãy gọi điện thoại chính anh ta đã thừa nhận, nhưng mà bây giờ ba đi hỏi lại, chắn chắn anh ta sẽ không thừa nhận. ”

Mặt Diệp Bác Hiên trầm xuống, một lúc lâu sau lại sờ sờ đầu cậu, giọng điệu hòa hoãn: "Không cần lo lắng, việc này ba sẽ xử lý. ”

Diệp Dung Hủ cho rằng ba nói "xử lý" là sẽ đi hủy hôn ước, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được. ”

Sau khi Diệp Bác Hiên rời đi, Diệp Dung Hủ tự mình điều khiển xe lăn lại gần giường bệnh đắp chăn cho mình.

Nghĩ đến việc có thể giải trừ hôn ước, tâm tình cậu liền trở nên rất tốt, giống như giải quyết được một chuyện lớn trong cuộc đời.

Kế tiếp chính là dưỡng sinh thật tốt.

Cậu lấy di động ra muốn gọi điện hỏi ông nội vị thầy thuốc trung y lúc trước giúp mình châm cứu.

Nhìn thấy danh bạ trong điện thoại di động, hắn chợt nhớ tới chuyện vừa rồi mới đáp ứng Tần Triều Diễm, nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho Tần Khải Giang.

"Bác Tần, lần này người đυ.ng châu rơi xuống nước là Tần Cảnh Vinh, không phải Tần Triều Diễm. Mặt khác chuyện trước đó cháu cũng đã tha thứ cho Tần Triều Diễm, bác đừng làm khó anh ấy nữa. "Cậu cầm điện thoại di động để sát vào tai, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Lúc này Tần Khải Giang còn chưa nhận được điện thoại của Diệp Bác Hiên, càng không biết chuyện của tên vệ sĩ liền cho rằng Diệp Dung Hủ vừa mới giáo huấn Tần Triều Diễm xong nên tâm tình chuyển biến tốt đẹp, vội vàng vui vẻ nói: "Được rồi, bác biết rồi, con cố gắng dưỡng thân thể. Đúng rồi, Cảnh Húc hôm qua vừa về nước, Tiểu Hủ lúc nào rảnh rỗi đến nhà bác ngồi một chút, để Cảnh Húc chơi với con. ”

Diệp Dung Hủ bĩu môi, không muốn nói chuyện nhiều liền tùy tiện tìm cớ cho có lệ sau đó liền cúp điện thoại. Tiếp theo cậu mở wechat, tìm lão trung y nói chuyện phiếm.

Cậu vừa mới gửi được hình sticker chào hỏi bỗng nhiên cửa phòng bệnh lại bị gõ.

Diệp Dung Hủ cho rằng là Lâm Giảo Giảo hoặc hộ lý, cúi đầu tiếp tục nói chuyện, thuận miệng nói: "Mời vào. ”

Cửa phòng bệnh nhanh chóng bị đẩy ra, nhưng chậm chạp không có ai nói chuyện.

Diệp Dung Hủ nghi hoặc, vừa muốn ngẩng đầu thì trong mắt cậu hiện lên một đôi chân thon dài thẳng tắp.

Dài và có lực hơn nhiều so với đôi chân của cậu.

Diệp Dung Hủ: "..." Siêu ghen tị!!!

Cậu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Tần Triều Diễm.

Diệp Dung Hủ khó hiểu: "Sao anh lại trở về rồi? ”

Nghi hoặc hai giây, bỗng nhiên cậu nhớ tới cái gì, lại giật mình: "Anh yên tâm, tôi đã gọi điện thoại nói với bác Tần chuyện của anh rồi. ”

Vừa rồi Tần Triều Diễm đứng ở ngoài cửa, tất nhiên là nghe thấy.

Ánh mắt anh kỳ quái nhìn Diệp Dung Hủ, một lúc lâu sau mới buồn bực nói ra hai chữ cảm ơn.

Tiếp theo Tần Triều Diễm xòe tay đưa thuốc xịt qua, giọng điệu bình tĩnh: " Thuốc của cậu. ”

Diệp Dung Hủ: À, thì ra là đến trả thuốc.

Cậu vươn tay ra lấy, đầu ngón tay trắng nõn mang theo chút hồng nhạt không cẩn thận đυ.ng phải mu bàn tay Tần Triều Diễm.

Cảm giác hơi lạnh.

Tần Triều Diễm bỗng nhiên giống như bị điện giật, giật mình buông tay ra, lọ thuốc từ trong tay hắn rơi xuống đất.

Diệp Dung Hủ vội vàng đưa hai tay ra bắt lấy. Sau khi thành công chụp được thuốc liền nhìn về phía Tần Triều Diễm: "Anh làm cái trò gì vậy?”

Tần Triều Diễm thu tay lại, trầm mặc nhìn cậu

Đầu Diệp Dung Hủ lúc này dựa vào giường, bờ vai mỏng manh bị lún sâu vào trong gối mềm mại, nhìn qua có vẻ rất nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn còn mang theo nét nghi hoặc buồn bực.

Tần Triều Diễm mím môi, chậm rãi dời tầm mắt, nói: "Chuyện Tần Cảnh Húc có người yêu là thật, hơn nữa tối hôm qua người nọ không phải là người đầu tiên, trước đó còn có một người nữa. ”

Sau khi nói xong hắn hình nhưcó chút hối hận, lông mày thanh tuấn khẽ nhíu lại.

Diệp tiểu thiếu gia được sủng ái kiêu căng không biết thế sự, nói trắng ra chính là kẻ ngu ngốc. Hết lần này tới lần khác lại đi thích loại người tâm nhãn so với than tổ ong còn nhiều hơn như Tần Cảnh Húc, phỏng chừng chỉ cần đối phương dỗ dành vài câu là cậu lại thích hắn như lúc đầu.

Có khi Diệp Dung Hủ lại coi lòng tốt của hắn thành việc chia rẽ uyên ương.

Nói không chừng sau khi hai người làm lành, tiểu thiếu gia còn có thể ghi hận hắn, cảm thấy hiện tại hắn đang nói xấu Tần Cảnh Húc.

Trong lòng Tần Triều Diễm buồn bực, tựa hồ càng thêm hối hận vì lúc nãy đã nói thêm một câu kia. Hắn trầm mặc một lát bỗng nhiên không nói một lời xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Diệp Dung Hủ nằm trên giường bệnh: "? ”

-----------------------------

Editor: việc là do mình đang phải ôn thi nên thời gian edit không có nhìu lắm @.@