Chương 8: Con ngoài giá thú

Diệp Dung Hủ bảo người ta đem con ngựa gỗ nhỏ đến cho mình.

Ông quản gia Lão Dương thấy con ngựa gỗ và lá khô lẫn lộn với nhau, vội vã mang đi rửa sạch, lau khô rồi mới đưa cho cậu.

Diệp Dung Hủ cầm lấy con ngựa gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay, ngón tay thon trắng vuốt ve đầu con ngựa, lòng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt sinh động của nó, cậu không khỏi nở nụ cười.

Không ngờ Tần Triều Diễm cả ngày mặt mũi lạnh lùng, lại khắc ra một con ngựa nhỏ đáng yêu như vậy.

Cậu không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Tần Triều Diễm ở nhà họ Tần, khi đó đối phương cũng đang khắc một con ngựa nhỏ như vậy.

Lúc đó, cậu đến nhà họ Tần tìm Tần Cảnh Húc chơi, xe lăn vừa vào sân biệt thự nhà họ Tần, cậu đã nhìn thấy một cậu thiếu niên gầy gò ngồi bên hồ nước, đang cúi đầu khắc gì đó.

Diệp Dung Hủ chưa từng thấy người này ở nhà họ Tần, cậu tò mò đi tới, sau đó cậu lập tức bị thu hút.

Đối phương cầm một khối gỗ trong tay, một tay cầm dao khắc, thành thạo khắc lên khối gỗ.

Những miếng vụn gỗ rơi xuống, khối gỗ bằng lòng bàn tay trong tay hắn, giống như một khối bột, chẳng mấy chốc đã biến thành một con ngựa gỗ nhỏ đáng yêu.

Diệp Dung Hủ mở to đôi mắt trong veo, cảm thấy rất kỳ diệu.

Bởi vì tuổi con giáp của cậu là ngựa, từ nhỏ cậu đã thích những thứ liên quan đến ngựa, cậu không nhịn được hỏi: "Mình có thể chạm vào không?"

Lúc đó Tần Triều Diễm mới mười ba tuổi, cũng giống như hiện tại, thích mặt lạnh, nghe vậy, giống như hắn mới phát hiện ra cậu, chỉ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi quay đi.

Diệp Dung Hủ có chút khẩn trương, nhưng cậu đã được nuông chiều từ nhỏ, cảm thấy chỉ là chạm vào một cái, có vấn đề gì chứ?

Cuối cùng cậu vẫn lấy hết can đảm vươn tay ra, kết quả vừa chạm vào con ngựa nhỏ, đã bị hắn đẩy ra một cách mạnh mẽ.

Cậu thiếu niên Tần Triều Diễm trừng mắt nhìn cậu, giống như bị đυ.ng vào cái gì đó không thể chạm vào.

Xe lăn của Diệp Dung Hủ không kịp phanh, người cậu theo xe lăn lùi lại một cách nhanh chóng, khiến cậu sợ đến trắng mặt.

Hắn còn chưa kịp xin lỗi, vệ sĩ đã vây quanh cậu, người giúp việc nhà họ Tần thấy tình hình bên ngoài, đột nhiên cũng hét lên: "Chết rồi, Tần Triều Diễm đánh tiểu thiếu gia nhà họ Diệp."

Ngay lập tức, một đám người lao ra.

Diệp Dung Hủ còn chưa kịp giải thích, đã thấy Tần Khải Giang vung một cái tát vào mặt Tần Triều Diễm, mạnh tới mức khiến hắn loạng choạng.

Diệp Dung Hủ được nuông chiều từ nhỏ, đâu có thấy cảnh này bao giờ? Lúc bị Tần Triều Diễm đẩy ngã, cậu không sợ, nhưng nhìn thấy Tần Khải Giang đánh người, cậu lại sợ đến mức muốn khóc.

Tần Khải Giang thấy vậy, cho rằng cậu thực sự bị Tần Triều Diễm đánh, liền đá một phát vào người Tần Triều Diễm.

Tần Triều Diễm loạng choạng bước lùi một bước, ngã xuống đất, nhưng ngay sau đó hắn đã bò dậy, đứng thẳng.

Diệp Dung Hủ sợ hãi, vội vàng giải thích trong nước mắt: "Chú Tần, anh trai này không đánh cháu..."

Nói được nửa câu, cậu nhìn thấy Tần Triều Diễm đỏ mắt trừng mắt nhìn mình, ánh mắt dữ tợn hơn lúc trước, giống như một con sói con hung dữ.

Diệp Dung Hủ sợ hãi, thân hình gầy gò run rẩy.

Sau đó Tần Cảnh Húc đưa cậu về biệt thự, lau sạch nước mắt cho cậu, nói với cậu rằng đứa trẻ hung dữ vừa rồi là em trai của cậu, vì là con ngoài giá thú nên mới được nhận lại cách đây vài ngày.

Lúc đó Tần Cảnh Húc cũng mới mười ba tuổi nên không giỏi che giấu cảm xúc, khi nhắc đến Tần Triều Diễm, trong mắt cậu ta lóe lên một tia chán ghét, nói: “Mẹ cậu ta là tiểu tam, bản thân cậu ta cũng không phải là đứa tốt đep gì, Tiểu Hủ không cần quan tâm đến cậu ta, loại người từ tầng lớp thấp kém như vậy vốn không xứng để chơi với chúng ta.”