Diệp Dung Hủ cúp điện thoại, ngẩng mặt lên liền thấy Tần Triều Diễm dời tầm mắt đi từ lúc nào, ánh mắt hắn dừng trên vách tường trống cách đó không xa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.Đường nét khuôn mặt đầy sắc bén, vài cọng tóc đen rơi vụn vặt xuống lông mày. Những lúc không nói lời nào, cả người Tần Triều Diễm giống như bị bao phủ bởi một tầng quạnh quẽ.
Có lẽ là nhận ra Diệp Dung Hủ đã nghe xong điện thoại, ánh mắt hắn rất nhanh lại nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên đang ngồi trên xe lăn, khẽ cau mày hỏi: "Thế nào? ”
“Cái gì?” Diệp Dung Hủ sửng sốt một chút, nhất thời không kịp phản ứng.
Sau khi nhận ra được Tần Triều Diễm đang nói về việc gì, cậu do dự một chút liền nâng chiếc cằm tinh xảo lên, nói: "Được, tôi đồng ý với anh, anh có thể bắt đầu rồi đó."
Tiếp theo cậu liền điều khiển máy móc chống đỡ nâng chân lên chờ được phục vụ.
Đây chính là nam chủ tự mình đề nghị đó, cậu nghĩ thầm.
Đôi mắt đen nhánh của Tần Triều Diễm nhìn cậu thật sâu, tựa hồ như đang xác định tính chân thật của câu nói này.
Một lát sau, hắn cầm lấy bắp chân gầy gò của tiểu thiếu gia đặt lên trên đầu gối, đốt ngón tay thon dài dễ dàng vòng quanh mắt cá chân trắng nõn đẹp đẽ của đối phương.
Diệp Dung Hủ theo phản xạ có điều kiện mà siết chặt đầu ngón tay, thân thể hơi căng thẳng. Nhưng rất nhanh cậu liền phản ứng lại, đây không phải trong mộng, Tần Triều Diễm hiện tại cũng không dám làm gì cậu.
Vì vậy, cậu liền dần dần thả lỏng, lười biếng dựa vào xe lăn giống như một con mèo không xương.
Tần Triều Diễm trầm mặc không nói lời nào, ngón tay mang theo vết chai mỏng ấn nhẹ vào mu bàn chân trắng nõn của Diệp Dung Hủ, vuốt dọc theo mạch máu xanh tái nhợt trượt dần xuống, cuối cùng dừng lại ở đốt ngón chân mượt mà.
Mềm mại không xương, mỏng manh y hệt như chủ nhân của nó.
Hắn khẽ rũ mí mắt, khớp ngón tay đặt ở huyệt vị lòng bàn chân Diệp Dung Hủ không dám dùng sức. Hắn luôn cảm thấy chỉ cần hắn hơi ấn nhẹ một chút liền có thể đem xương cốt đối phương bẻ gãy.
Diệp Dung Hủ cũng không có cảm giác gì đặc biệt, hơn nữa ánh mắt Tần Triều Diễm trầm tĩnh đạm mạc, không giống như tên bảo tiêu vừa nãy mạo phạm cậu nên cậu cũng không cảm thấy khó chịu.
Dù sao cậu phải ngồi xe lăn không phải ngày một ngày hai, vì phòng ngừa cơ bắp bị teo lại nghiêm trọng nên đã sớm quen việc có người xoa bóp chân giúp cậu.
Vừa rồi nếu như không phải ánh mắt của tên vệ sĩ kia quá lộ liễu làm cho cậu nhớ tới một vài hình ảnh không tốt, cậu cũng sẽ không phản ứng mạnh như vậy.
Thấy Tần Triều Diễm chỉ cầm chân liền rũ mắt bất động, Diệp Dung Hủ lại đem sơ đồ huyệt vị lòng bàn chân trong điện thoại lục ra, đưa cho hắn nhắc nhở: "Nhìn theo ảnh để bóp, không cần dùng quá nhiều lực. ”
Tần Triều Diễm ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trong con ngươi đen nhánh nhìn không rõ tâm tình, ngón tay bắt đầu chuyển động vuốt ve lòng bàn chân trắng nõn của cậu.
Vừa mới bóp được hai cái, điện thoại di động lại vang lên.
Tần Triều Diễm ngước mắt lên nhìn một cái, là Tần Cảnh Húc.
Hắn mím chặt môi, sắc mặt trầm xuống.
Diệp Dung Hủ thấy người gọi điện thoại tới là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình liền nhíu mày.
Cậu nhớ tới trong mộng nói cậu thích Tần Cảnh Húc, vì Tần Cảnh Húc mà bắt nạt, tra tấn Tần Triều Diễm. Nhưng Tần Cảnh Húc lại chỉ nghĩ tới lợi dụng, lừa dối cậu,cậu liền cảm thấy dạ dày co rút một trận đau đớn. Giờ phút này cậu không hề muốn nghe thấy âm thanh của đối phương.
Cậu trực tiếp nhấn từ nút chối nhận, nhưng rất nhanh, Tần Cảnh Húc lại tiếp tục gọi tới.
Mày Diệp Dung Hủ nhíu càng chặt, lần này cậu chờ cho điện thoại tự ngắt. Tuy nhiên sau khi chuông vừa ngừng không bao lâu, đối phương lại kiên trì tiếp tục gọi tới.
Tần Triều Diễm có chút kỳ quái liếc mắt nhìn cậu một cái.
Diệp Dung Hủ bực mình vò đầu, cuối cùng vẫn nhấn nhận nghe điện thoại.
Mặc dù bởi vì mộng cảnh mà cảm giác của cậu đối với Tần Cảnh Húc đầy rẫy phức tạp. Nhưng trong hiện thực, ít nhất là trước mắt, quan hệ giữa cậu và đối phương kỳ thật cũng tạm ổn.
"Tiểu Hủ, thân thể tốt hơn chút nào chưa?" Giọng Tần Cảnh Húc nhanh chóng từ trong điện thoại truyền ra, ôn nhuận thân thiện, giống y hệt như cảm giác anh ta đối với mọi người ở ngoài đời.
Tần Triều Diễm khẽ cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia châm chọc.
Ngón tay trắng nõn của Diệp Dung Hủ cầm lấy chiếc điện thoại di động sắp to bằng nửa mặt mình, dựa vào xe lăn, ậm ừ:" Cũng được."
Tần Cảnh Húc tựa hồ khẽ cười một tiếng, hỏi: "Có phải hôm qua vì anh không đến kịp sinh nhật mà em còn tức giận không? Sao mà vẫn giống như hồi bé, thích giận dỗi như vậy? Được rồi, anh xin lỗi, tối hôm qua thật sự là do kẹt xe nên không thể tới kịp được, hôm nay anh đã gửi quà đến nhà em, túi khí nhỏ đừng tức giận nữa được không, tức giận nhiều sẽ không ai thích đâu. ”
Giọng điệu của Tần Cảnh Húc giống như là đang dỗ con nít. Bạn bè của Diệp Dung Hủ không nhiều lắm, cũng bởi vì thường xuyên nằm viện nên ít có cơ hội nói chuyện với bạn bè cùng trang lứa, lâu nay vẫn không có cảm giác gì là không đúng.
Cho tới khi cậu mơ thấy giấc mộng kia.
Kết hợp với một ít tình huống trong mơ, cậu bỗng nhiên phát hiện khi Tần Cảnh Húc nói chuyện một mình với cậu thường xuyên lơ đãng đề cập đến một ít khuyết điểm của cậu.
Ví dụ như "sức khỏe không tốt", "Sao lại bị bệnh", "Tính tình không tốt", "Tính tình kiêu căng", tiếp theo lại dùng giọng điệu bao dung, cưng chiều nói "Thật sự là không làm gì được em, nhưng không sao, anh vẫn luôn thích em như thế".
Thường thì sau khi anh ta nói như vậy, Diệp Dung Hủ cũng sẽ theo bản năng cảm thấy: cậu quả thật thân thể không tốt, tính tình cũng không tốt, luôn thích tức giận, còn thích làm chuyện bé xé ra to.
Cuối cùng cậu sẽ xấu hổ đến mức tức giận một lần nữa, hoặc là cảm thấy tủi thân vì sức khỏe của mình ...
Không thích hợp, thân thể cậu có tốt hay không, tính tình xấu hay không xấu chẳng lẽ lại cần Tần Cảnh Húc nói hay sao? Cả ba và ông bà của cậu còn chưa nói gì!
Diệp Dung Hủ đột nhiên tỉnh ngộ: anh ta đang thao túng tâm lý mình!!
Thanh âm tần Cảnh Húc vẫn còn đang tiếp tục truyền ra từ điện thoại di động. Bỗng nhiên lúc này liền đổi giọng mang theo chút náy: "Đúng rồi, anh nghe nói Triều Diễm trong tiệc sinh nhật đẩy em vào bể bơi, còn hại em phải nằm viện? Thật sự xin lỗi, anh thay hắn xin lỗi em..."
Tần Triều Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia sắc bén.
Diệp Dung Hủ ý thức được Tần Cảnh Húc có thể là đang thao túng chính mình đã không còn tâm trạng muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta. Nhưng sau khi nghe được câu này, lại nhịn không được nhíu mày, ngắt lời: "Vì sao anh phải thay hắn xin lỗi? ”
Trước kia cũng vậy, mỗi lần Tần Cảnh Húc nhắc tới Tần Triều Diễm trước mặt cậu đều là thay mặt Tần Triều Diễm xin lỗi, nói đối phương không thích cậu, thậm chí chán ghét cậu.
Hơn nữa cậu quả thật có chút xích mích nhỏ với Tần Triều Diễm, lâu dần cậu liền đã quen với lý do như vậy.
Nhưng lần này trong lòng Diệp Dung Hủ thập phần rõ ràng, Tần Triều Diễm không phải cố ý đẩy cậu rơi xuống nước, thậm chí ban đầu đối phương đến xin lỗi cậu còn vì một câu nói của cậu mà phải đứng ngoài mưa hơn nửa ngày trời.
"Đứa em này của anh bởi vì xuất thân có vấn đề nên trước kia sống không được tốt lắm. Mẹ nó làm kẻ thứ ba khiến cho tính tình cũng có chút u ám cố chấp. Có thể bởi vì em cùng anh có hôn ước cho nên mới luôn nhằm vào em..."
Thanh âm Tần Cảnh Húc vẫn tiếp tục vang lên.
Tần Triều Diễm vẻ mặt đông lạnh, lực đạo mát xa huyệt vị bất giác mạnh thêm.
Diệp Dung Hủ càng nghe, vẻ mặt càng cổ quái.
Cậu nhớ trong mộng Tần Cảnh Húc là một tên lừa đảo, cũng nhớ tới trong mộng Tần Cảnh Húc đến trễ sinh nhật cậu cũng không phải do kẹt xe.
Kỳ thật đêm hôm trước đối phương cũng đã về nước, chỉ là vẫn luôn ở cùng một chỗ với tình nhân. Tối hôm qua quả thật anh ta định đi tới tiệc sinh nhật nhưng lại bị tình nhân nhỏ giả bệnh để giữ lại nên mới không đến được.
Diệp Dung Hủ cũng cảm thấy mình không giống như trong sách, yêu Tần Cảnh Húc đến chết đi sống lại.
Trên thực tế, phần lớn thời gian cậu đều ở tại bệnh viện từ khi sinh ra đến năm mười tám tuổi. Vì thế bạn bè có ít đến mức đáng thương. Mà Tần Cảnh Húc là một trong số ít đó, hơn nữa do quan hệ của hai nhà nên tình cảm mới tốt hơn một chút.
Mà hảo cảm của cậu dành cho Tần Cảnh Húc chủ yếu là do khi còn bé đối phương đã cứu cậu mà suýt chút nữa què một chân.
Nhưng đó không phải là tình yêu.
Cậu vừa mới trưởng thành, cuộc đời mới trải qua mười tám năm ngắn ngủi, mà phần lớn thời gian lại bị bệnh tật hành hạ, căn bản không có tâm trí suy nghĩ yêu đương, cũng không có khái niệm này.
Huống hồ hai năm trước Tần Cảnh Húc đã ra nước ngoài, bọn họ hầu như cũng không hề gặp mặt.
Mà hai năm trước Diệp Dung Hủ mới mười sáu tuổi lại càng không hiểu tình yêu là cái gì. Cuộc hôn ước này thỉnh thoảng hay bị người Tần gia trêu ghẹo nhắc nhở thì cậu mới nhớ tới mình còn có một vị hôn phu.
Cậu từng nói với Tần Cảnh Húc rằng cậu chỉ xem anh ta như anh trai, hy vọng hôn ước có thể hủy bỏ.
Lúc đó Tần Cảnh Húc lại cười nói: "Tiểu Hủ đang còn nhỏ, đây là chuyện của hai gia đình. Chờ em lớn lên hiểu cái gì là thích rồi nói sau. ”
Sau đó, chờ cho đến bây giờ.
Diệp Dung Hủ vốn cảm thấy những thứ đó chỉ là giấc mơ không có chứng cớ, cũng không có cách nào để hỏi.
Nhưng bây giờ khi nghe giọng nói ôn hòa, dối trá truyền đến từ đầu dây bên kia, cậu cũng nhịn không được ngắt lời: "Tần Cảnh Húc, tối hôm qua anh thật sự bị kẹt xe sao? ”
Tần Cảnh Húc dừng lại, rốt cục ý thức được có gì đó không đúng.
Bởi vì quan hệ giữa hai nhà nên trước kia Diệp Dung Hủ đều gọi hắn là "anh Cảnh Húc ", từ trước tới giờ chưa từng gọi cả tên lẫn họ.
Trong lòng hắn nổi lên nỗi bất an mơ hồ, nhưng vẫn duy trì ý cười: "Tiểu Hủ, lời này là có ý gì? ”
Diệp Dung Hủ nhíu mày: "Không phải tối hôm qua anh ở cùng một chỗ với một người tên là Thư Minh sao? Ngay tại biệt thự Thanh Thủy.”
Thư Minh chính là tình nhân của Tần Cảnh Húc trong mộng, hiện tại hình như hai người cũng đang ở cùng một chỗ với nhau.
Tần Triều Diễm nghe vậy khẽ nhấc mắt nhìn về phía Diệp Dung Hủ, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Hô hấp của Tần Cảnh Húc cứng lại. Có lẽ là do hắn mới mười chín tuổi, không giống như trong mộng tâm kế sâu xa, cũng có thể là hắn đã quen lừa gạt Diệp Dung Hủ, nhất thời không có cách nào trả lời câu hỏi bất thình lình của cậu.
Tần Cảnh Húc đột nhiên hạ giọng, buột miệng hỏi: "Cậu cho người theo dõi tôi? ”
Diệp Dung Hủ: "......" Quả nhiên là thật.
Sau khi nói xong Tần Cảnh Húc rất nhanh liền phản ứng lại, giọng điệu vội vàng: "Tiểu Hủ, em hiểu lầm, anh và cậu ta chỉ là bạn bè..."
Diệp Dung Hủ bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ vô nghĩa.
Kỳ thật Tần Cảnh Húc thích ai liền nói với cậu một tiếng là được, cậu sẵn sànggiải trừ hôn ước, dù sao cậu cũng không có tình cảm gì đặc biệt đối phương.
Thậm chí trước kia cậu đã đề cập tới chuyện này, chính là Tần Cảnh Húc không đồng ý.
Không chỉ không đồng ý giải trừ hôn ước mà còn luôn đùa chờ bọn họ lớn lên lập tức kết hôn, hắn không ghét bỏ cái tên ma nhỏ là cậu.
Diệp Dung Hủ: pua,cpu, ktv, ufo, icu!!!
Tức chết cậu rồi!!!
Cậu không thèm để ý Tần Cảnh Húc thích ai nhưng rõ ràng hắn có tình nhân còn không chịu hủy hôn ước, xem cậu như kẻ ngốc mà quay vòng vòng.
"Tần Cảnh Húc, hôn ước giữa chúng ta hủy bỏ, tôi sẽ nói với ba." Nói xong cậu trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Cảnh Húc bên kia khựng lại một giây, rất nhanh lại gọi tới, nhưng lần này Diệp Dung Hủ trực tiếp cho hắn vào danh sách đen.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Dung Hủ ngẩng đầu lên liền thấy Tần Triều Diễm kỳ quái nhìn mình.
Diệp Dung Hủ: "..."
Tuy rằng không thích Tần Cảnh Húc, nhưng đối mặt với đại ác ma sẽ hành hạ mình trong tương lai, tiểu thiếu gia vẫn là không nhịn được muốn trở mặt.
Cậu cũng quên luôn việc muốn tu thân dưỡng tính, giương khuôn mặt nhỏ nhắn, tức giận trừng mắt nhìn Tần Triều Diễm: "Anh nhìn cái gì?"
Tần Triều Diễm không nói chuyện, chậm rãi dời tầm mắt, sau đó đem khớp ngón tay áp vào lòng bàn chân mỏng manh, dùng sức ấn một cái.
"Ư.” Diệp Dung Hủ đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Phía dưới đầu gối cậu cũng không hoàn toàn mất đi tri giác, nó vẫn có thể cảm nhânk được có chút đau nhức, chỉ là không cảm nhận được nhiệt độ mà thôi.
Ước chừng là do Tần Triều Diễm dùng sức quá lớn, cậu nhịn không được lại trừng mắt nhìn hắn: "Anh dùng sức lớn như vậy làm gì? ”
Tần Triều Diễm mặt không chút thay đổi: "Dùng sức mới có hiệu quả. ”
Diệp Dung Hủ: "......" Trả thù, tên gia hỏa này tám phần là đang trả thù.
Trong mơ Tần Triều Diễm chính là thế này, cậu bắt nạt hắn có chút xíu mà hắn liền mang thù tận bốn năm.
"Thôi được rồi, không cần anh bóp nữa." Diệp Dung Hủ khom lưng ôm lấy bắp chân, cố gắng muôn kéo lại lòng bàn chân đang nằm trong tay đối phương: "Anh về đi, tôi sẽ nói với bác Tần đã tha lỗi cho anh. ”
Tần Triều Diễm hơi ngước mắt nhìn lên, năm ngón tay thon dài vẫn nắm lấy đôi chân trắng nõn của cậu.
Hắn chưa kịp buông tay thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.
Diệp Bác Hiên vội vàng chạy tới, ngữ khí phập phồng: "Hủ Hủ,con không sao..."
Sau khi nhìn rõ tình hình trong phòng bệnh ông liền sửng sốt không kịp nói hết câu.