[Phát động kỹ năng thành công.
Nói dối: Tôi biết cách phá bỏ xiềng xích đang giam cầm anh.
Đối tượng sử dụng: Tín đồ bị cầm tù.
Nói dối đã có hiệu lực.
Số lần còn lại có thể dùng trong phó bản: 1.]
Lễ tân nhìn cô, ánh mắt lập tức có sự thay đổi.
Khóe miệng của anh ta hơi gợi lên một nụ cười đáng sợ, gắt gao nhìn chăm chú Bạch Trà.
Thời gian một phút lẻ một giây đã trôi qua, bóng người xung quanh gần như đã hoàn toàn ngưng thành hình, vả lại, tất cả đều tụ lại quanh đây.
Bạch Trà cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau, bao gồm cả trái tim.
Trán sớm ướt đẫm mồ hôi, thậm chí bởi vì vừa ra mồ hôi, mà thân nhiệt đã hạ xuống đáng kể.
Cô trước sau không lùi bước, nhìn chằm chằm vào lễ tân.
Thời gian nói dối chỉ có ba phút, nhưng cô tin chắc rằng, lễ tân không có khả năng ở chỗ này nhìn chằm chằm cô suốt ba phút.
Quả nhiên, sau 30 giây dài dòng trôi qua, lễ tân liền đi tới.
Anh ta đi đến bên cạnh Bạch Trà, cúi đầu nhìn chăm chú vào cô, mở miệng gằn lên từng tiếng: “Nếu như nói dối, thì cô chắc chắn sẽ phải trả giá lớn.”
Nói xong, Bạch Trà nhìn thấy anh ta rút từ cổ áo ra một mặt dây chuyền hình Phật.
Thời điểm mặt Phật kia xuất hiện, những người xung quanh lập tức tản ra, nhanh chóng biến mất.
Mà gương mặt thạch cao của lễ tân, khuynh hướng cảm xúc một lần nữa biến thành sâu sắc.
“Đi theo.” Một lần nữa, giọng điệu của anh ta lại trở nên quái dị.
“Đi không nổi.” Không phải Bạch Trà làm ra vẻ, mà là, cô thật sự không thể nhúc nhích nổi, hễ có thể động, thì cô ít nhất đã ngồi dậy trước rồi.
Lễ tân chăm chú nhìn cô, còn cô thì nằm ỳ ra ngước mắt nhìn anh ta.
“Vậy cô…” Lễ tân vốn định nói, vậy thì cô đi mà tìm chết, nhưng Bạch Trà đã ngắt lời anh ta.
“Không phải là anh muốn phá vỡ xiềng xích hay sao? Tôi thật không có lừa anh, anh mang tôi về, ba ngày sau, nếu tôi không làm được, thì anh cứ việc tới gϊếŧ tôi. Dù sao thì cái dáng vẻ này của tôi cũng không sống được bao lâu, tôi không cần thiết phải lừa anh.”
Trước giờ, lúc Bạch Trà nói dối thì đều là mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.
Thậm chí, cô còn có thể đem hai phần suy đoán, nói ra tám phần khí thế.
Đương nhiên là cô đang đánh cược.
Lấy mạng ra cược không phải là một hành vi tốt, nhưng mà trong cái tình huống trước mắt này, thì đây là lợi thế duy nhất của cô.
Cơ mặt của lễ tân giật giật, giống như là muốn bày ra biểu cảm gì đó, nhưng bởi vì đã quá thạch cao hóa, cuối cùng, vẫn là mặt không thay đổi gì.
Anh ta khom người, nhấc Bạch Trà lên, mắt thấy sắp khiêng Bạch Trà lên vai.
“Đừng làm rớt nước uống với đồ ăn của tôi.” Bạch Trà nhắc nhở.
Khí áp trên người lễ tân càng lạnh lẽo hơn, thân thể Bạch Trà khi tiếp xúc với anh ta lại càng đau đớn hơn.
Lễ tân sửa từ khiêng thành kẹp, kẹp người dưới nách.
Bạch Trà đau khổ, hơi nhíu mày lại, nhưng thật ra không nói gì thêm, chỉ lo giữ chặt làn váy, cố gắng không để nước uống và hoa quả bên trong lăn ra.
Rất nhanh, bọn họ đã tới cửa chính dân túc.