Chương 27: Quái đàm dân túc 27

Bạch Trà bị ném xuống đất, trông vô cùng thảm hại.

Cô cũng không ngại, vội nhặt quả quýt vừa rớt lên.

Lễ tân mở cửa ra.

Bên trong, mấy đôi mắt lập tức nhất trí ngó ra cửa.

Lễ tân nhấc chân đi vào.

Anh ta vừa bước vào trong, Bạch Trà lập tức cảm nhận có nguy hiểm, mặc kệ hình tượng bản thân, trực tiếp lộn một vòng trên đất, lăn qua cửa, vào dân túc.

Cửa chính khép lại.

Trước lúc cánh cửa hoàn toàn đóng kín, Bạch Trà kịp nhìn thấy bóng người lấp ló trong màn sương mù, không có tượng Phật.

Lễ tân đã đi khuất lên lầu, bên dưới, những người chơi lập tức tụ tập lại đây.

Thái Ca thì là ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Bạch Trà.

Bạch Trà giờ rất ư là chật vật, tóc tai rối tung, trên người bởi vì té ngã mà xanh tím một mảng.

Nhưng cô rất bình tĩnh, trước vẫy tay với Tiêu Hiểu.

“Chị Tiêu, giúp em gói nước và đồ ăn lại, chị có áo khoác.”

Tiêu Hiểu chỉ do dự một chút liền tới đây.

Thái Ca nói ngay: “Để tất cả đồ ăn thức uống ở lại, những cái này đều là của tao.”

Từ lúc nhìn thấy bọn họ, thì Bạch Trà đã biết là sẽ có một màn này mà, cô chỉ ngẩng đầu, yếu ớt cười một chút.

“Nếu như anh muốn ăn thì cứ nói ra là được, nhưng mà, nếu xảy ra chuyện gì thì anh đừng có trách em, mấy thứ này là em chôm được từ trên bàn thờ Phật.”

Thân thể của cô run rẩy dữ dội, thể lực đạt tới cực hạn.

Cô tận lực làm cho giọng nói của mình bình tĩnh, mang theo chút khổ sở và ấm ức, nói: “Nếu không phải bởi vì thân thể này thật sự là không được, thì em cũng sẽ không mạo hiểm đi chuyến này, từ lúc em lấy mấy thứ này đi, thì em biết mình đã bị theo dõi rồi.”

“Nếu anh Thái bằng lòng san sẻ với em một ít mà nói, thì đương nhiên là em sẽ bằng lòng giao một nửa cho anh, chỉ cần chừa lại cho em mấy quả táo là được.”

Thân thể cô không có chỗ nào là không đau, nhưng không dám lơi lỏng chút nào.

Khác với lễ tân, dù thực lực cô mạnh hay yếu thì cũng giống nhau.

Kỳ thật, đối phương chưa hẳn đã tin cô có năng lực trợ giúp anh ta. Chẳng qua là cô vừa cược thành công 20% mà mình đoán được, cùng với sử dụng kỹ năng.

Tác dụng của hoa nói dối so với trong tưởng tượng của cô thì càng mạnh mẽ hơn một chút.

Nhưng chỉ còn một lần sử dụng cuối cùng, cô không muốn lãng phí trên loại người như Thái Ca.

Cho nên, cô không thể không làm cho bản thân trông thật nhếch nhác.

Thái Ca nghe cô lải nhải một đống thứ như vậy, đương nhiên là trong lòng mất hứng rồi.

Cũng không phải gã không hiểu là đứa con gái này đang từ chối mình.

Nhưng mà …

Nếu như lời nó nói là thật, trái cây này là nó lấy từ trên bàn thờ xuống, ở trong trò chơi, từ trước tới giờ, thứ được thờ cúng chả phải thứ tốt lành gì, mà đồ cúng cũng không phải tất cả đều có thể ăn được.

Lúc này, có người khom lưng ngồi xổm bên cạnh Tiêu Hiểu, cầm một quả quýt lên ngửi thử.

Là Vương Húc Minh.

“Có mùi nhang, bên ngoài là cái dạng gì? Bàn thờ ở đâu?”

Lời này của anh ta đã cho Thái Ca một cái bậc thang, gã không tiếp tục đòi lấy trái cây nữa.