Editor: Trâm Rừng
Diệp Tả Dữu chống thân thể yếu ớt đứng dậy khỏi thân cây, bắt đầu quan sát môi trường xung quanh
Lúc này, chiếc bè mà mọi người cùng nhau đóng cũng sắp hoàn thành, nhìn thấy thân hình Diệp Tả Dữu khập khiễng đi về phía bên này, tất cả mọi người cảnh giác quay đầu lại nhìn cậu.
“Mẹ nó, không phải chứ? Thật sự có người mặt dày vô sỉ như vậy sao?" Giọng nói của người đàn ông lớn đến mức Diệp Tả Dữu có thể nghe rõ mặc dù hai bên vẫn còn ở rất xa.
Cậu có chút nghi hoặc, vừa định mở miệng hỏi thăm thì trong cổ họng có vị ngọt tanh dâng lên, cậu chỉ có thể đè nghi ngờ xuống, ho khan một tiếng.
Những người khác có biểu hiện khác nhau khi nhìn thấy chuyện này:
"Hắn ta lại là một con ma ốm?"
"Hèn chi giả vờ lười biếng ngồi ở đó không tới giúp đỡ."
"Thật xui xẻo, một con ma ốm chạy tới tham gia chương trình sinh tồn nơi hoang dã để làm gì? Này còn không phải là tới đưa thức ăn cho dã thú ở Trái Đất cổ sao?”
Giọng nói khinh thường cùng chế giễu không hề che giấu chút nào, hết câu này đến câu khác lọt vào tai Diệp Tả Dữu. Trong vài ba câu nói, Diệp Tả Dữu đại khái hiểu tại sao nhóm người này lại có thái độ thù địch với cậu rõ ràng như vậy.
Từ xa nhìn chiếc bè gỗ đã được đóng xong ở sau lưng mọi người, cậu lớn tiếng hỏi: “Các ngươi muốn dựa vào cái này để qua sông hả?”
Người đàn ông gầy gò nhưng rắn chắc đứng đầu ngăn cản những người đang muốn nói chuyện, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn cùng chúng tôi qua sông đúng không?"
Diệp Tả Dữu không trả lời.
Người đàn ông nói: “Chiếc bè này do ba mươi người chúng tôi đóng. Sức chịu tải tối đa chỉ có 3.000 kg cho nên rất tiếc”.
Diệp Tả Dữu vẫn không nói gì, cậu nhìn lướt người đàn ông đó, nhìn về phía con sông phía sau hắn ta vài mét. Đất ven sông sau cơn mưa rất mềm, sau khi bị giẫm phải để lại hàng loạt dấu chân. Lúc này trời đang giữa trưa, mặt trời thiêu đốt mặt đất, xung quanh đã lâu không có gió, mặt sông lặng yên.
Diệp Tả Dữu hơi nheo mắt lại, một lúc sau cậu mới khàn giọng nói: "Ta không có ý định đi qua cùng các ngươi."
Người đàn ông gầy gò nhưng rắng chắc hơi ngẩn ra một chút: "Cái gì?"
Diệp Tả Dữu nói: "Ta chỉ muốn nói với các ngươi một câu, nếu không muốn chết thì tốt nhất là nên từ bỏ quyền thi đấu, không nên qua sông."
Bờ sông rất yên tĩnh, mọi người nghe được lời nói cậu đều sửng sốt, sau đó mọi người đều nhịn không được bật cười.
"Buồn cười, không phải là vì chúng ta không muốn mang hắn theo cùng nên thẹn quá thành giận sao?"
"Những lời này ta sẽ nguyên vẹn trả lại cho ngươi. Nếu không muốn bị đào thải thì ngươi có thể quỳ xuống cầu xin chúng ta đưa ngươi qua sông, bây giờ vẫn còn chưa muộn đâu.”
"Lưu Truyện đừng nói nhảm với hắn nữa, thời gian sắp hết rồi, chúng ta nên đi thôi!”
Người đàn ông gầy gò nhưng rắng chắc dẫn đầu chính là Lưu Truyện, trong mắt của hắn cũng mang theo vẻ giễu cợt: "Vậy chúng ta có nên cảm ơn người tốt bụng như ngươi không?" Hắn ta nhìn thật sâu vào Diệp Tả Dữu, rồi nói: "Cuối cùng ta cũng nói với ngươi một câu, bây giờ ngươi tốt nhất nên từ bỏ thi đấu đi, bởi bì dã thú ở Trái đất cổ đại không hiểu được tiếng người đâu!”
Diệp Tả Dữu nhìn vào bóng lưng của Lưu Truyện, hồi lâu cũng không nói gì!
Chiếc bè gỗ đã được làm xong, sẵn sàng hạ thủy.
Đúng lúc này, trên bầu trời lại vang lên âm thanh của camera theo dõi: [Còn ba mươi phút nữa đã đến hạn cuối, mời tất cả người chơi hãy nhanh chóng qua sông! ]
"Nhanh lên!"
"Mọi người phụ một tay, đẩy bè gỗ xuống nước trước!"
Đám đông lập tức bận rộn, chẳng mấy chốc chiếc bè gỗ có thể chở hơn ba mươi người đã bị đẩy xuống nước.
Diệp Tả Dữu đứng trên bờ, nhìn mọi người bận rộn nhưng trước sau vẫn không nói một lời.
Chẳng bao lâu, hơn hai mươi người chơi lần lượt leo lên bè.