Chương 4: Biến cố

Editor: Trâm Rừng

Một người đàn ông nhìn khá thành thật khoảng ba mươi tuổi phụ trách chèo bè, đang tìm kiếm một tấm ván thích hợp, nhìn thấy Diệp Tả Dữu đang đứng trên bờ, không nhịn được nói: “Chúng tôi còn rất nhiều gỗ vụn từ việc lắp bè, còn tới ba mươi phút, nếu như ngươi không biết bơi có thể ôm một tấm ván gỗ chậm rãi bơi qua.”

Nói xong lời này, hắn chuẩn bị rời đi.

Ai có thể ngờ rằng Diệp Tả Dữu đột nhiên bước tới, nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông.

Người đàn ông sửng sốt, kinh ngạc mở to đôi mắt: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Hạ Lôi! Chuẩn bị xuất phát rồi, nhanh lên!"

Hạ Lôi cũng không quan tâm Diệp Tả Dữu muốn làm gì, định thoát khỏi tay của cậu để rời đi. Nhưng rất nhanh, hắn liền trợn tròn mắt, người đàn ông trước mặt có khuôn mặt trắng bệch, bộ dáng thì ốm yếu, vừa nhìn liền có thể thấy được là không còn chút sức lực nào, nhưng tại sao hắn lại không thể vùng ra khỏi tay của người này?

"Hạ Lôi! Nếu ngươi không tới thì chúng tôi sẽ rời đi!"

Hạ Lôi gấp đến đỏ mặt, đôi mắt đỏ bừng trừng Diệp Tả Dữu: "Con mẹ nó, ngươi mau buông tay ra! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Quên đi, sắp không kịp rồi, chúng ta không thể đợi hắn!" Theo lệnh của Lưu Truyện, mọi người đẩy mái chèo gỗ, chiếc bè lập tức trượt ra khỏi bờ vài mét.

Hạ Lôi nhìn chiếc bè rời đi, tức giận đến l*иg ngực kịch liệt phập phồng, không cách nào đè nén lửa giận trong l*иg ngực, chửi ầm lên: "Ngươi có bệnh đúng không? Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi mà ngươi lại..."

Sau đó “rầm” một tiếng rất lớn, biến cố đột ngột xảy ra! Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, chiếc bè khổng lồ trực tiếp chia năm xẻ bảy ở trên mặt nước, tiếng kêu cứu cùng tiếng thét chói tai lập tức vang vọng khắp con sông!

Một con quái ngư giương cái miệng khổng lồ như bồn máu nhảy lên khỏi mặt nước, một cú táp đã chia đôi cơ thể một người đàn ông. Máu tươi đầy trời, hòa với nước sông, máu như mưa tí tách trút xuống.

Ở gần như vậy, Hạ Lôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, những lời còn lại đều nghẹn ở trong cổ họng, hắn ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt, cơ thể khẽ run lên.

Lúc này, Diệp Tả Dữu cuối cùng cũng buông tay ra, đồng thời trả lời câu hỏi của hắn: "Ta cũng có lòng tốt cứu người, không cần cảm ơn."

Khoảnh khắc Diệp Tả Dữu buông tay, Hạ Lôi trượt chân ngã xuống đất. Người đàn ông cao lớn này nhìn thấy biến cố đột ngột xảy ra, sợ hãi đến mức toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Biến cố trên mặt sông vẫn chưa kết thúc. Chiếc bè gỗ bị bung ra, những người ở trên đó đều rơi xuống nước. Mà trong nước lại là khu vực săn mồi của quái ngư, cuối cùng trở thành một hồi đơn phương chém gϊếŧ.

Trên sông vang lên từng tiếng kêu cứu, một người chơi bơi lội giỏi hoảng sợ bơi vào bờ, âm thanh hỗn loạn ở phía sau càng ngày càng xa. Mắt thấy cách bờ chỉ còn mấy mét nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng liền cảm nhận được một lực mạnh mẽ đang lao về phía hắn! Cơ thể của hắn lộn nhào trên không trung mấy vòng, thứ chờ đợi hắn ở phía dưới chính là cái mồm to như bồn máu đã mở ra trên mặt nước.

"Cứu……" Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông còn chưa dứt, những chiếc răng đáng sợ đã chia năm xe bảy cơ thể của hắn.

Nước lớn bắn tung tóe, ngay cả Diệp Tả Dữu và Hạ Lôi trên bờ cũng bị ảnh hưởng. Nước bắn lên làm ướt áo phông của Diệp Tả Dữu, cảm giác lạnh lẽo lại nhớp nháp khiến cậu cảm thấy đặc biệt khó chịu, không khỏi lùi lại hai bước, ho khan.

Trong tiếng kêu tuyệt vọng, có người hét lên: "Ca bin thoát hiểm! Mau vào cabin thoát hiểm!"

Những lời này tựa như cứu mạng, làm bừng tỉnh tất cả mọi người.

Để bảo vệ các người chơi một cách tối đa, trước khi bắt đầu ghi hình chương trình, ê-kíp chương trình đã chuẩn bị một cabin thoát hiểm đặc biệt của quân đội cho mỗi người chơi, sau khi mở cabin thoát hiểm, ekip chương trình sẽ nhận được tọa độ định vị, trong vòng hai mươi phút sẽ nhanh chóng chạy tới cứu viện. Đây là biện pháp cuối cùng để người chơi trốn thoát, đồng thời, thời điểm bọn họ nhấn nút cũng đồng nghĩa với việc tự động từ bỏ quyền thi đấu.

Nếu là lúc khác, các người chơi vẫn sẽ do dự, nhưng giờ khắc này, nỗi sợ hãi to lớn đã bao trùm lấy bọn họ nên bọn họ cũng không thể quan tâm đến kết quả của trận đấu nữa.

Các thí sinh lần lượt mở cabin thoát hiểm, cabin thoát hiểm khổng lồ bao bọc các người chơi, lúc này mới mắn khiến cho bọn họ tránh thoát một kiếp.