Chương 7

“Cậu đùa mình hả, người ta rõ ràng nói được mà?” Mọi người ngạc nhiên một lúc, rồi cười phá lên, còn đùa theo: “Đại ca, nghe cậu nói anh trai mới của cậu mà thấy anh ấy ngốc quá ha ha ha ha!” Dù Vân Niệm nói rất có lý, nhưng không ai tin. Cô bạn cùng lớp đối diện cười không ngậm được miệng, không tin lời Vân Niệm, chỉ cần không mù thì đều nhìn thấy sáng nay Vân Niệm xuống xe cùng học sinh chuyển trường đó, người có thể ngồi chung xe với Vân thiếu, gia đình có thể không giàu sao?

“Dù không phải anh trai, cậu cũng nên gọi một tiếng đàn anh khóa trên chứ Vân thiếu gia? Hơn nữa người ta học lớp 12, còn là lớp tuyển.” Vân Niệm đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, chán ngắt, không muốn nói chuyện nữa, làm bầm: “Mấy người tin hay không thì tùy.” Vừa nói xong, bên cạnh bỗng yên lặng, tiếng cười vui biến mất, Vân Niệm quay đầu lại, thấy Chu Hành Nghiên đang bước đến, sau vài giây, dừng trước mặt anh, đưa cho anh chiếc điện thoại đang sáng màn hình, nghiêm túc nói: “Ba em gọi cho anh, nói là muốn tìm em.”

Vân Niệm không ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không muốn nghe máy, cậu thấy Vân Mạnh Tề làm một ông bố trung niên mà quá bám con trai. Chu Hành Nghiên vẫn giơ tay giữa không khí, mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc lâu. Bên tai nghe thấy tiếng đùa dai: “Vân Niệm, không phải nói học sinh chuyển trường là người câm sao?” Chu Hành Nghiên nhìn cậu một cái đầy thâm ý.

Không biết xuất phát từ lí do gì mà tổ tông đã chịu hợp tác. Vân Niệm nhai một miếng trân châu, uống một ngụm trà sữa rồi ném cho một đứa bạn cầm, nhận điện thoại đi sang một bên nghe máy. Vân Niệm đi ra xa, nơi này trở nên yên tĩnh lạ thường, Chu Hành Nghiên đứng giữa đám bạn mà không cười không nói, nhưng lại thu hút mọi ánh nhìn, anh liếc mắt nhìn thấy một thằng bạn cao gầy đang cầm trà sữa, thằng đó sợ hãi, nó dâng trà sữa trong tay cho anh: “Còn… còn nhiều lắm, cho anh nha?”

Chu Hành Nghiên không quan tâm đến nó, đi theo Vân Niệm. Vân Niệm trả lời xong cuộc gọi của ba, nhanh chóng cúp máy, đưa điện thoại lại cho Chu Hành Nghiên, không nhìn lại mà chuẩn bị đi. Chu Hành Nghiên gọi anh, giọng khẽ khàn: “Bác trai bảo em đừng tắt điện thoại bừa bãi.” Vân Niệm tức giận mà lườm anh: “Không phải chuyện của anh.” Chu Hành Nghiên nhìn cậu, đôi mắt của cậu càng mở to hơn vì tức giận. Chu Hành Nghiên như thể nói câu đó vì bổn phận mà thôi, sau khi nói xong thì im lặng mà đi qua cậu, theo con đường cũ rời đi.

Vân Niệm bực mình muốn theo đuổi, nhưng trực giác nói cho cậu biêt mình chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong với người này, cậu cáu kỉnh quay lại lớp học. Trên hành lang, mọi người thấy cậu về lớp, cũng theo sau, hỏi có chuyện gì. Vân Niệm thô bạo mò trong cặp sách thật lâu mới lấy ra điện thoại, bật máy, vẫy tay đuổi mấy đứa bạn đang vây quanh, “Đừng làm phiền tôi, đi đi.”

Mọi người sợ làm vị tổ tông này tức giận, nhanh chóng rút lui. Cậu bật máy xong, hỏi ba ba số điện thoại của Chu Hành Nghiên rồi spam tin nhắn cho đối phương liên tục. Ban đầu Chu Hành Nghiên nghĩ bé con có việc gì quan trọng, trả lời một vài câu, nhưng sau đó nhận ra vị tổ tông này chỉ muốn làm phiền mình nên không hầu chuyện nữa. Chỉ trong một lúc, tin nhắn đã đầy hộp thư. Mà ai kia gửi tin nhắn không ngừng, kể cả khi đã vào giờ học mà tin nhắn vẫn không ngừng đến, mãi đến khi điện thoại đáng thương không buồn đếm nữa, chỉ để lại số 99+. Có thể thấy người gửi quyết tâm không để Chu Hành Nghiên chú ý bài học. Chu Hành Nghiên thực ra không lo về việc học, lớp 12 với anh cũng không khó, nhưng việc liên tục nhìn điện thoại đã khiến giáo viên chú ý đến, còn nghiêm khắc nhắc nhở. Chu Hành Nghiên thở dài nhắn lại: “Em đừng nghịch.”

Vân Niệm nhìn thấy ba chữ này mà thấy bất mãn, nói: “Anh không phải bảo tôi đừng tắt máy sao, tôi mở nè, mà không biết phải làm gì nên đành phải nhắn cho anh.”

Chu Hành Nghiên: “Tôi chỉ là truyền lời của bác trai với em.”

Vân Niệm: “Vậy anh nghe ba tôi hay nghe tôi?”

Chu Hành Nghiên không để tâm.

Vân Niệm giục anh: “Trả lời tôi~”

Chu Hành Nghiên thấy bé con cứ làm phiền mình, nói: “Tôi phải học.” Rồi không trả lời tin nhắn nữa.

Vân Niệm định tiếp tục, nhưng bị một bạn nam ngồi cạnh ném cho một quyển tạp chí. Tạp chí có bìa màu sắc nổi bật, Vân Niệm thấy hấp dẫn hơn sách giáo khoa, bỏ điện thoại, quay lại nhặt lên. Bạn nam cười tươi, thì thầm: “Vân ca, đây là đồ tốt.”

Là một người từ nhỏ đã cầm kim cương thật ra ném chơi, cậu tỏ vẻ: Cái tạp chí này có cái quỷ gì mà gọi là đồ tốt?

Như thấy được nghi hoặc của cậu, đàn em tận tâm chỉ số trang, Cậu lật xem xong thì chu môi: “Trong này toàn là người, có gì đẹp?”

Đối phương ngơ ngác: “Đại ca, đây không phải là người bình thường, đều là người đẹp!” nhóc vuốt ve khuôn mặt của các cô gái trên ảnh, lần đầu tiên thấy Vân thiếu gia giàu có này không biết thưởng thức!

Vân thiếu gia quay mặt đi, không muốn nói chuyện với đàn em kia nữa. Loại người hai tay, hai chân, hai mắt một miệng này ở ngoài đường thiếu gì? Làm như lạ lắm vậy! Bổn bảo bảo chê~

Vân thiếu gia không cùng sóng não, bạn nam quay sang tìm bạn khác, nói chuyện vui vẻ, cùng nhau mơ ra cánh cửa của “tuổi mới lớn”.

Giờ nghỉ trưa, Chu Hành Nghiên lại tự nguyện xuất hiện.