Chương 6

Vân Niệm mới tỉnh dậy, cảm thấy đầu nhẹ như bông, cả người không có chút sức lực nào, chỉ muốn nằm im, không muốn nhúc nhích ngón tay nào. Theo lẽ thường không chịu hợp tác: “Đút ~” Chu Hành Nghiên bất động một lúc rồi làm theo yêu cầu. Anh còn chưa quen với việc này, thậm chí có thể nói là mới tập, nhưng người kia dường như không để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy. Vân Niệm ăn được vài miếng là thấy chán, dùng tay đẩy anh ra. Tài xế dừng lại ở một ngã tư, cười hỏi Vân Niệm: “Thiếu gia, hôm nay cậu có muốn đi đường vòng không?”

Vân Niệm lười nhác nhìn ra ngoài nói: “Đi mấy vòng đi.”

Rồi xe rẽ vào một con phố gần đó, Vân Niệm ôm cửa sổ, nhìn cảnh vật ngoài kính, lâu lâu ngửi thấy cái gì thơm sẽ ló đầu ra xem. Anh cảm thấy như một đứa trẻ lần đầu được ra đường và tò mò về mọi thứ. Đến trường, còn hơn mười phút nữa mới vào học. Nhiều người vẫn đang đi thành từng nhóm trong khuôn viên trường. Khi xe của nhà họ Vân dừng lại, ít ai để ý, cho đến khi cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn, đẹp trai bước xuống xe mới có người nghị luận: “Tôi nhớ không nhầm, đây không phải là xe của nhà Vân Niệm sao? Hôm nay tiểu thiếu gia ốm yếu này cuối cùng cũng chịu tới?”

“Anh chàng bên kia trông lạ mặt quá, anh ta là ai?”

“Tui chắc chắn trường mình không có người đẹp trai như vậy, nếu không thì tôi cũng biết mà!”

“Không lẽ Vân Niệm còn có anh trai sao? Trai đẹp đều đầu thai vào một nhà à? Thật công bằng!”

Chiếc xe đậu rất xa, tiếng đồn đại không lọt vào tai Chu Hành Nghiên, hoặc là anh coi như ngoài tai, vẫn đang đợi tiểu tổ tông xuống xe. Vân Niệm từ từ mặc áo khoác, tay không bước xuống xe, bình tĩnh nhìn quanh, đối mặt với một bạn cùng lớp không nhớ tên, vẻ mặt tuyệt vọng, không thiết sống. Nhưng cậu vẫn giữ tay trong túi và tiến về phía trước.

Vân Niệm đi bình thản, không vội vàng, như đang thăm dò lãnh địa mới. Chu Hành Nghiên xách cặp cho cậu, bước theo sau cậu. Khi đến gần dãy lớp học, tiếng cười đùa vang mới trở nên rõ ràng hơn. “Anh ấy cưng chiều Văn Niệm như em trai cưng vậy, còn giúp cậu xách cặp nữa.”

“Tôi còn từng thấy Văn Niệm được ba ba ôm lên xe, đúng thiếu gia số tốt.”

“Tui nghĩ sáng nay Văn thiếu gia chắc cũng được anh trai ôm lên xe.”

Vân Niệm bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn lại. Chu Hành Nghiên cũng dừng chân, thấy cậu duỗi chân trái ra, cúi xuống nhìn giày. Giọng nói muốn bao nhiều kiếm chuyện có bấy nhiêu: “Dây giày của tôi bị tuột rồi.

Chu Hành Nghiên đã có kinh nghiệm, biết không nên nói gì, chỉ có thể chiều theo bé con. Khi một đám người vẫn đang tò mò hóng hớt, Chu Hành Nghiên đeo cặp sách của mình lên vai, cúi xuống giúp cậu buộc dây giày.

“Cột cho đẹp nhé Chu Hành Nghiên.” Anh đang cặm cụi cột dây giày thì nghe thấy Vân Niệm thì thầm trên đầu. Anh đứng dậy, cao hơn Vân Niệm một đầu, nhìn xuống chàng trai tóc vàng, nói bằng giọng trầm: “Đẹp rồi.” Vân Niệm ngước mắt nhìn cáo người cao to, cơ bắp săn chắc. Cậu cảm thấy có chút áp lực. Sau đó cậu lùi lại một bước liếc nhìn đôi giày của mình rồi xách cặp đi vào lớp. Năm phút trước, tin Vân Niệm đến trường đã lan khắp lớp. Vân Niệm học lớp “đặc biệt” và hiếm khi đến trường, còn có một nhóm bạn thân của riêng mình. Ngay sau giờ học, nhóm bạn cùng lớp tò mò vây quanh Vân Niệm ở giữa để hỏi: “Này, Văn Niệm, người giúp cậu buộc dây giày sáng nay là anh trai cậu à?”

“Anh ấy có ôm cậu trong xe như bố cậu không?”

“Này, anh trai này thật là hiền lành! Cũng thật đẹp trai!”

Văn Niệm được nhà họ Vân bao bọc trong mái ấm, chưa từng chịu bất mãn, cô gái nhét ảnh trai đẹp ví tiền lại nổi máu mê trai, hỏi tới tấp. Thoạt đầu Vân Niệm không tỏ vẻ gì, cũng tiếp thêm dũng khí cho các cô gái lại, họ bắt đầu nhao nhao lên. Một tiểu đệ tinh mắt bắt được biểu cảm của Vân Niệm, vôi vuốt mông ngựa: “Ai dám đẹp trai hơn Văn Niệm nhà chúng ta!? Nhìn thần thái của Vân ca ca, lại so với vị ca ca kia, Vân ca rõ ràng là bá khí!”

Văn Niệm giơ tay ngắt lời cuộc nói chuyện ồn ào của hai bên. Dưới ánh mắt của mọi người, cậu đặt cốc trà sữa vừa uống xuống, có chút ngại ngùng vì có bạn cùng lớp ở đây. Sau đó anh nghiêm túc giải thích: “Anh ấy không phải là anh trai tôi. Thực ra, mẹ tôi đã nhặt anh ấy về. Tôi không quen anh ấy, anh ấy là người câm, ăn đồ bỏ đi và hay lục lọi thùng rác, thấy anh ấy đáng thương, tôi mới miễn cưỡng coi anh ấy như anh trai của mình.”

Xung quanh chợt im lặng đến mức nghe được tiếng muỗi bay.