Chương 9: Bệnh cũng không nhẹ

Trong khi chờ đồ ăn đến thì hắn nhìn xung quanh nhà của Bạch Hứa Ngôn một chút

Căn phòng này rộng khoảng sáu mươi bảy mươi mét vuông, một phòng ngủ hai phòng cho khách, phòng bếp nhà vệ sinh đều nhỏ đến đáng thương, nhưng dành cho một người ở thì khá rộng.

Trong nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng có vẻ nó chưa được trang trí gì từ khi chủ của ngôi nhà này chuyển đến. Chắc là chủ nhà trước đây cũng khá trẻ nên gu thẩm mỹ cũng khá hợp với xu hướng hiện nay. Bức tường được dán giấy dán tường màu vàng ấm áp với hoa văn theo phong cách hoàng gia Châu Âu, đồ dùng trong nhà toàn chọn theo gam màu sẫm, màn cửa thì vẽ những hình học không gian không rõ ý nghĩa

Vấn đề lớn nhất chính là ánh sáng không tốt chút nào, kết hợp với đồ nội thất màu sẫm làm cho ngôi nhà trông rất tối. Hơn ba giờ chiều khi nắng chiếu rọi vào phòng ngủ, ánh mặt trời vàng óng chiếu rọi vào làm cho khuôn mặt của Bạch Hứa Ngôn tái nhợt như đất

Nguỵ Văn Thanh có cảm giác rằng mình muốn gỡ hết giấy dàn tường của ngôi nhà này.

Có một cánh cửa của phòng ngủ khác đóng lại, làm Ngụy Văn Thanh rất tò mò nên đẩy cửa ra xem. Bên trong bị cải tạo thành thư phòng không có giường, nhưng có máy tính và rất nhiều sách chất thành đống

Muốn khen thì cũng chẳng có gì mà khen.

Ngụy Văn Thanh tùy ý nhìn lướt qua một chút rồi quyết định lui ra bên ngoài, bỗng nhiên trong lúc vô tình anh nhìn thấy một tập sách phồng lên kẹp ở giữa hai cuốn sách, giống như là hồ sơ bệnh án

Chắc là Bạch Hứa Ngôn đã đi đến bệnh viện phải không? Hắn đi qua thì lại cảm thấy với mối quan hệ mập mờ và lúng túng giữa hai người như bây giờ, thì tùy tiện xem bệnh án không biết phải giải thích như thế nào

Trong lúc đang loay hoàng ở đó thì người giao hàng đã giao đồ ăn đến.

Ngụy Văn Thanh mang theo một túi đồ hộp lớn quay về, sau đó đổ đồ hộp Hoàng Đào vào bát rồi đưa cho Bạch Hứa Ngôn

Bạch Hứa Ngôn sốt nóng đến mức ngủ quên trong mơ màng, nghe nói có đào vàng nên mới mở mắt ra nhìn, lẩm bẩm một tiếng rồi mới miễn cưỡng dựa vào đầu giường để ngồi dậy.

Cậu cầm bát bằng một tay, tay còn lại cầm thìa múc đào vàng ở trong bát. Trong thời gian bị bệnh cậu yếu đến mức hai tay run rẩy nên làm cho thìa Inox đập vào bát và kêu leng keng liên tục.

Bạch Hứa Ngôn nhìn đào vàng trong bát đột nhiên cậu làm cảm thấy rất mệt mỏi

Sau đó Ngụy Văn Thanh liền cầm lấy bát, gắp một miếng đào vàng lớn lên, đưa đến bên miệng Bạch Hứa Ngôn

Bạch Hứa Ngôn do dự một chút rồi mới ăn nó.

Không phải là cậu không đói mà là do cổ họng đã sưng tấy lên, nuốt nước miếng thôi cũng đã rất đau rồi. Thịt của đào vàng vừa chua vừa ngọt, cậu cẩn thận ngậm nó ở trong miệng nhai rồi mới nuốt nên hai má căng phồng lên như bánh bao.

Ngụy Văn Thanh kiên nhẫn đút cho cậu ăn, nhưng cậu chỉ ăn được nửa bát. Bạch Hứa Ngôn đột nhiên hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lượng đường trong máu đã tăng trở lại nên não cậu cũng hoạt động bình thường

Ngụy tổng chỉ đáp: "Quản lý Trương bảo tôi có việc gì thì hỏi cậu, nhưng yêu cầu thêm bạn tốt cậu chưa đồng ý."

Bạch Hứa Ngôn nhìn điện thoại: "Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy."

Cậu vừa lấy điện thoại di động ra để chấp nhận lời mời thêm bạn tốt vừa nói: "Tư Minh muốn rót vốn vào hoàn thành việc nghiên cứu sáng chế độc quyền này, nhưng theo báo giá hiện tại thì chỉ sợ chuyện này không thành được."

Ngụy Văn Thanh cười: "Phải không? Chỉ sợ không nhất định phải vậy."

Bạch Hứa Ngôn nói: "Theo tiến độ trước mắt là như vậy."

Ngụy Văn Thanh nói: "Tiến độ đêó dựa vào cậu, chúng tôi cũng không gấp, là do ông chủ của cậu sốt ruột thôi."

Bạch Hứa Ngôn lắc đầu: "Bây giờ Tư Minh cũng không phải công ty duy nhất giúp Phi Linh vượt qua khó khăn."

Ngụy Văn Thanh nghe cậu khàn giọng nói ra điều này liền bực bội nói: "Bạch Hứa Ngôn chuyện báo giá là chuyện giữa tôi và Trương tổng, chủ tịch của cậu cũng có quyền lên tiếng, chưa đến lượt cậu lo chuyện đó đâu."

Sau khi nghe hắn nói những lời này xong thì Bạch Hứa Ngôn ngừng nhai đồ ăn trong miệng.

Sau vài giây, cậu mới nói: "Anh tránh ra một chút."

Ngụy Văn Thanh liền tức giận: Tôi đút cho cậu ăn mà cậu còn kêu tôi tránh ra?

Ánh mắt của hắn chạm phải ánh mắt của Bạch Hứa Ngôn, hắn ở trên cao nhìn cậu rồi từ từ tiến lại gần

Khi hắn đến gần, trong lòng Bạch Hứa Ngôn xuất hiện cảm xúc rất phức tạp, làm cho Nguỵ Văn Thanh khó mà cưỡng lại được

Cho đến khi Bạch Hứa Ngôn che miệng lại, Ngụy Văn Thanh mới bắt đầu ý thức loại cảm xúc phức tạp đó có ý nghĩa như thế nào

Đào vàng rất ngon nhưng bệnh nhân yếu ớt như cậu không thể chịu đựng được sau một ngày nhịn đói. Cơn đau quặng thắt trong cơ thể đột nhiên xuất hhiện, Bạch Hứa Ngôn rùng mình cuộn người cong mình lại

Ngụy Văn Thanh còn chưa tránh ra

Thì cậu đã ói.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy tổng: Tôi chạy đến chăm sóc cậu, mà cậu lại bàn chuyện công việc với tôi?

Tiểu bạch: ỌE——