Chương 8: Thăm bệnh bạn trai cũ

Ba giờ chiều, trong hành yên tĩnh, chỉ có tiếng động yếu ớt của cửa chống trộm.

Ngụy Văn Thanh vẫn rất kiên trì gõ cửa, khi hắn gõ đến lần thứ mười thì cánh cửa đối diện mở ra.

Cụ ông từ trong khe cửa nhìn ra để xem tình hình: "Chàng trai, cậu chú ý một chút hàng xóm xung quanh còn muốn ngủ trưa. Chủ nhà này đi làm rồi, cậu có gõ cũng vô dụng thôi."

Ngụy Văn Thanh bị ông lão dạy dỗ một câu thì đột nhiên hắn cảm thấy bản thân mình rất ngu ngốc. Bạch Hứa Ngôn bị bệnh xin nghỉ hay giả bệnh để trốn việc thì có liên quan gì đến hắn?

Lúc chuẩn bị quay đầu rời đi thì cánh cửa mở ra một khe nhỏ.

Ngụy Văn Thanh càng tức giận hơn vì sao ở trong nhà mà không mở cửa, đã vậy mở cửa cần gì phải lén lén lút lút như thế. Hắn mạnh mẽ kéo cửa ra, thoạt nhìn thì không thấy ai cả, nhưng khi hắn bước được một bước, thì xém chút nữa bị trượt chân——

Bạch Hứa Ngôn ngồi xổm ở cửa nhà, đầu cúi xuống, một tay vẫn giữ chặt cửa.

Ngụy Văn Thanh mạnh mẽ mở miệng nói: "Bạch Hứa Ngôn, màn chào đón của cậu cũng quá lớn rồi đấy."

Bạch Hứa Ngôn không ngẩng đầu lên mà vẫn ngồi dưới đất thở hổn hển.

Mũi cậu bị nghẹt nên không thể thở bằng mũi được, cậu há miệng hít vào thở ra thật mạnh

Lúc này Nguỵ Văn Thanh mới ý thức được cậu bệnh không nhẹ chút nào, lúc nãy có thể là do đi ra mở cửa nên bây giờ thể lực không thể chịu được nữa nên ngồi xuống đất.

Hắn bước đến luồn hai tay vào nách của Bạch Hứa Ngôn rồi kéo người đang ngồi ở dưới đất lên, khi sờ đến cái trán nóng hổi cùng thân nhiệt nóng rực thì giọng nói của hắn trở lên gây gắt hơn: "Cậu ở trong nhà luyện đan hả"

Bạch Hứa Ngôn không nói lời nào syút nữa đã ngã vào người hắn, hắn thậm chí còn không để ý đến việc cởi giày của mình ra. Ngụy Văn Thanh gọi tên của cậu một cách rất dịu dàng, nhưng cậu chỉ ậm ừ còn má và cổ đều đỏ ửng có chút không bình thường. Ngụy Văn Thanh cảm thấy có điều gì đó không đúng liền đỡ cậu vào phòng ngủ

Bệnh nhân vừa đυ.ng phải giường liền nằm xuống ngay, nửa cái chân còn lại vẫn buông lỏng ở dưới giường

Ngụy Văn Thanh để chân của cậu lên đẩy vào trong rồi kéo chăn lên đắp cho cậu. Trên cái tủi cạnh giường có nửa cốc nước và một cái nhiệt kế điện tử

Hắn sờ ly nước trong đó truyền đến sự lạnh lẽo thê lương đến khó tả, sau đó lại cầm nhiệt kế lên xem thì thấy: Ba mươi chín độ bảy.

Con số này đối với người trưởng thành mà nói là quá nặng rồi, trong lòng Ngụy Văn Thanh cảm thấy có chút lo lắng, hắn lấy nhiệt kế đưa vào dưới nách Bạch Hứa Ngôn một lần nữa.

Chờ một lúc rồi lấy ra nhìn thì thấy nhiệt độ không giảm chút nào. Toàn thân của Bạch Hứa Ngôn nóng hổi, một chút mồ hôi cũng không có mà cứ cuộn tròn trong chăn run rẩy.

Rùng mình ớn lạnh là dấu hiệu của nhiệt độ cơ thể tăng cao, nếu nhiệt độ còn tiếp tục tăng thì sẽ nướng người này hỏng luôn mất. Ngụy Văn Thanhcó chút nhức đầu, đun một ít nước nóng đổ vào trong ly, rồi lôi Bạch Hứa Ngôn từ trong chăn ra

"Uống."

Bạch Hứa Ngôn bị hắn ép nên phải uống một ngụm, ho khan i quay đầu sang chỗ khác rồi trượt xuống giường

Ngụy Văn Thanh từ bỏ, để ly nước xuống, chống nạnh hỏi cậu: "Cậu uống thuốc chưa?"

Bạch Hứa Ngôn chậm rãi mở mắt, suy nghĩ về cái vấn đề này một cách khó khăn, một hồi lâu mới cho ra đáp án: "Tối hôm qua uống rồi."

Vậy có nghĩa là hôm nay chưa uống.

Ngụy Văn Thanh lại hỏi: "Vậy cậu đã ăn gì chưa?"

Lần này thì đáp lại rất nhanh:"Chưa ăn."

Ngụy Văn Thanh vừa tức giận vừa cười: "Nếu tôi không đến có phải cậu sẽ chết trong nhà luôn không hả?"

Bạch Hứa Ngôn suy nghĩ một chút rồi mốc điện thoại ở dưới ra, nghiêm túc nói: "Tôi có thể gọi xe cứu thương."

Nhìn đi cơn sốt này làm cậu hỏng đến thế nào rồi!

Ngụy Văn Thanh cố giữ chút kiên nhẫn cuối cùng: "Cho cậu một phút, nói đi muốn ăn gì?"

"Một hộp đào vàng." Bạch Hứa Ngôn trả lời xong liền thêm một tiếng cảm ơn, rồi thu mình vào trong chăn

Cậu cảm thấy rất lạnh, cơn đau nhức ở khớp giống như lan đến tận xương tuỷ, làm cho cậu nhớ lại khoảng thời gian ở bệnh viện vào hai năm trước

Chàng trai trẻ tuổi ở giường bên cạnh mắc bệnh bạch cầu lympho cấp tính rất nghiêm trọng, trong quá trình hoá trị chỉ có thể ăn được đào vàng. Cậu nhìn nó mỗi ngày nên cũng muốn ăn nó, cậu nghĩ trong lòng sẽ mua thử một hộp về ăn thử. Ngày nọ bỗng nhiên đối phương phải vào phòng ICU, sau đó cũng chẳng gặp lại nữa.Trong ngăn tủ vẫn còn để lại hai hộp đào màu vàng chưa kịp lấy đi

Bạch Hứa Ngôn chợt nhớ tới mình còn chưa ăn đào vàng.

Ngụy tổng cười lạnh: Trẻ con Đông Bắc bị cảm sốt là chuyện bình thường, một mình cậu là người phương Nam thì xem náo nhiệt làm gì

Hắn lấy điện thoại rồi đặt đào vàng còn đặt mỗi loại trái cây đóng hộp mỗi loại một phần, rồi mua hộp Ibuprofen.