Chương 7: Bị bệnh rồi

Việc thu mua lại các sản phẩm của Phi Linh xứng đáng với một cam kết lâu dài, Tư Minh rất kiên nhẫn, nhưng bên Phi Linh thì không thể trì hoãn được.

Ngụy Văn Thanh cố ý trì hoãn cả một ngày mới gặp được Trương Đông Lưu, khi gặp hắn không quên nhắc nhở quản lí Trương: "Nhớ mời một người có tài năng ở phương diện kỹ thuật đi cùng."

Nhưng hắn cố ý không nhắc đến tên của Bạch Hứa Ngôn.

Vừa gặp mặt thì khá bất ngờ, vì Trương Đông Lưu quả thật không có dẫn Bạch Hứa Ngôn theo

Hắn tưởng rằng Bạch Hứa Ngôn cố tình tránh hắn nên mới cố ý từ chối, Trương Đông Lưu còn chưa đợi hắn hỏi đã giải thích: "Ai nha, lần trước tôi có nói là sẽ dần Tiểu Bạch đi nhưng hôm nay Tiểu Bạch xin nghỉ ốm rồi."

"Bị bệnh sao?" Phản ứng đầu tiên của Nguỵ Văn Thanh là nhớ đến lần hắt xì ở trong xe ngày hôm kia, bỗng nhiên có chút chột dạ.

Hắn đâu có sao, hôm qua còn tập thể hình rồi nâng tạ suốt hai tiếng mà, Bạch Hứa Ngôn làm sao có thể bị hắn lây bệnh được chứ?

Lông mày hình kiếm nhướn lên một chút, sắc bén lướt qua mặt của Trương Đông Lưu, làm cho ông ta nghĩ lầm rằng Ngụy Văn Thanh cảm thấy bên Phi Linh cố ý thay thế Bạch Hứa Ngôn thành một người ăn nói khéo léo hơn để làm khó dễ hắn, cho nên liền bổ sung một vài điều để gia tăng sự tin cậy: "Còn không phải là do gần đây cảm cúm lây lan rất nhanh sao, Tiểu Bạch rất chú ý bảo vệ bản thân mình, đi làm đều mang khẩu trang nhưng kết quả vẫn không tránh được Nghe nói hôm qua lúc tan làm cậu ấy khó chịu đến mức không đi nổi nên phải nhờ đồng nghiệp đưa về nhà giùm."

Nghe xong trong lòng Nguỵ Văn Thanh có chút rồi bời, lúc này hắn đang nghĩ đến khả năng một cái hắt hơi có thể quật ngã được một người, lúc sau hắn lại nghĩ đến Bạch Hứa Ngôn người mỗi ngày đều đi nhờ xe

Người mới đổi này khá rụt rè, khi hỏi đến chi tiết sản phẩm có nhiều phần còn không nói rõ ràng. Ba người nói chuyện một lúc thì sắc mặt của Ngụy Văn Thanh dần tối sầm.

Cuối cùng Trương Đông Lưu cũng không chịu đựng được nữa, dùng chân ở dưới gầm bàn đá vào người đang lắp ba lắp bấp kia: "Như vậy đi Ngụy tổng, hay là hôm nay chúng ta nói đến đây thooi, có chuyện gì thì chờ Tiểu Bạch khoẻ lại rồi lại bàn tiếp."

Ngụy Văn Thanh koanh tay dựa lưng vào ghế rồi gật đầu. Trương Đông Lưu còn nói tiếp: "Tôi sẽ đưa tài khoản Wechat của Tiểu Bạch cho cậu, hôm nay nói gì không rõ ràng thì cậu có thể hỏi cậu ấy là được."

Còn chưa đợi Nguỵ Văn Thanh nói tiếp, âm thanh thông báo của WeChat vang lên và hắn nhận đã nhận được danh thϊếp

Ngụy Văn Thanh cầm lên xem: Không có biệt danh, biệt danh chỉ có tên Bạch Hứa Ngôn, ảnh đại diện là Logo của Phi Linh kèm theo tên.

Danh thϊếp cũng không có già khác biệt cả, là danh thϊếp tiêu chuẩn công việc của WeChat.

Hắn nhìn vào giao diện muốn tìm kiếm một số dấu vết thuộc về cá nhân trên đó, nhưng ngay cả phần kí tên cũng ghi rằng xin hãy thêm số điện thoại của công ty để liên lạc.

Thật đúng là phong cách của Bạch Hứa Ngôn.

Ngụy Văn Thanh bĩu môi, gửi lời mời kết bạn qua mà không viết lời giới thiệu.

Sau khi chia tay hắn cũng không có xoá tài khoản Wechat của Bạch Hứa Ngôn, nhưng cũng không có nói với cậu câu nào, cho đến sau này vì nguyên nhân công việc nên phải đổi nick WeChat, Bạch Hứa Ngôn cũng đổi một tài khoản Wechat khác rồi biến mất và không đăng nhập một lần nào nữa

Nhưng nhiều năm như vậy hắn vẫn không đổi biệt danh cho nên có thể Bạch Hứa Ngôn

Cũng không biết Bạch Hứa Ngôn còn nhận ra hay không nữa.

*

Một mình Nguỵ Văn Thanh rời khỏi Phi Linh lúc này cũng không quá sớm cũng chẳng quá muộn, nên anh dứt khoát tìm một nơi để uống cà phê và làm việc. Ngay khi làm việc thì hắn đã quên mất việc gọi món, bận rộn đến qua giờ cơm thì mới nhớ ra rồi gọi một cái sandwich để ăn

Khi cầm điện thoại lên thì thấy, yêu cầu thêm bạn tốt vẫn chưa được đồng ý.

Giả vờ không nhìn thấy sao? Hay là bị bệnh mệt quá nên ngủ đến tối?

Anh không nhịn được mà liên tục nghĩ đến chuyện này, vừa nghĩ đến chuyện này thì bản thân hắn lại đi đến trước cửa nhà của Bạch Hứa Ngôn. Ngày hôm sau, Chiếc BMW X5 lại xuất hiện ở tiểu khu tồi tàn, lúc Ngụy Văn Thanh khóa xe hắn còn chưa nghĩ rõ, rốt cuộc hắn đến đây để tìm người hỏi tội hay là ân cần hỏi thăm nữa

Ai mà nói chuyện ân cần với bạn trai cũ chứ!

Ở tiểu khu cũ kĩ này ngay cả chuông cửa cũng đã hỏng, nhưng cũng còn may là cửa chi khép hờ. Bên trong cửa ra vào dàn đầy những tờ giấy quảng cáo lớn nhỏ, Ngụy Văn Thanh giẫm lên mở khóa đập tường rồi đi lên tầng hai nhớ lại cửa sổ sáng đèn ngày hôm đó, rồi sau đó gõ cái cửa ở bên phải

Một khi đã muốn gõ thì anh gõ cửa rất quả quyết, ngón tay hắn khép lại rồi gõ vào cửa ba lần, một cách rất lễ phép

Nhưng đúng là gõ rất to.