Chương 6: Ăn mặc quê mùa (QK)

Mùi chanh cỏ roi ngựa thơm thoang thoảng, không biết là mùi của nước giặt đồ hay là nước hoa.

Người đi xe điện thỏ màu hồng phấn chắc sẽ không dùng nước hoa đâu nhỉ?

Tấm lưng ướt đẫm của đối phương bị gió lạnh thổi qua, Ngụy Văn Thanh cảm giác được người cậu lạnh run lập cập, thế là vô thức dịch người đến gần cậu hơn.

Hắn đã quên hoàn toàn mình có bệnh sạch sẽ.

Đến khi dừng xe ở trước cửa hàng kính mắt, mái tóc hắn cố tình chải chuốt để đi nhận thưởng biện hộ từ quốc gia đã bị rối tung.

“Đến rồi.” Bạch Hứa Ngôn cầm cái kính bị hỏng đi vào trong tiệm”. Lấy cho tôi một cái kính giống vậy, lấy thêm cả một bộ kính áp tròng cùng độ với cái kính này”.

Cậu trực tiếp trả tiền, sau đó nhét hộp kính áp tròng vào tay Ngụy Văn Thanh: “Cái này không cần phải chờ.”

Ngụy Văn Thanh biết đây đã là biện pháp tốt nhất trong tình thế nguy cấp này, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút lúng túng.

Sở dĩ hắn không bỏ cái khung kính nặng nề ấy là bởi vì hắn không thể đeo được kính áp tròng.

Nhưng hắn sẽ không nói chuyện này với người khác.

Không khí an tĩnh vài phút, Bạch Hứa Ngôn đột nhiên đè hắn ngồi vào ghế ở cửa hàng kính mắt: “Chờ tôi đi rửa tay đã.”

Đến lúc Ngụy Văn Thanh nhận ra được ý nghĩa của lời nói này thì tay của Bạch Hứa Ngôn đã chạm vào mắt hắn.

Bộ phận yếu ớt nhất bị ngón tay của người khác đυ.ng vào, Ngụy Văn Thanh theo bản năng tránh né. Ngón tay ấm áp của Ngụy Vân Thanh cọ qua mí mắt hắn, có chút ngứa, người kia nhẹ nhàng nói: “Mở mắt ra, ráng chịu một chút.”

Hai người cách nhau quá gần, hơi thở lúc cậu nói chuyện phả vào mặt hắn, Ngụy Vân Thanh sửng sốt, vô thức làm theo lời cậu, một giây sau, một cái kính áp tròng đã áp vào tròng mắt hắn.

Tầm nhìn rõ ràng hơn nửa, hắn mới thấy rõ mặt của đối phương. Cái đầu tròn tròn, tóc mái bị mồ hôi làm ướt bám vào trên mặt, có vẻ tuổi còn nhỏ.

Thanh tú xinh đẹp, mặc cái áo cộc tay màu đỏ chót.

Cái này chắc không thể nào là dì cho đâu nhỉ !

Hắn còn đang than thở thì cái kính áp tròng còn lại đã đưa đến trước mắt, Ngụy Vân Thanh thấy khuôn mặt của Bạch Hứa Ngôn dần dần phóng đại, cảm thán cả đời này mình còn chưa từng nhìn mặt người đàn ông khác với khoảng cách gần như vậy.

Dáng dấp khá là đẹp đó.

Nhưng sao lại có thể mặc kiểu quần áo quê mùa như vậy.

Bạch Hứa Ngôn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, rút tờ khăn giấy lau tay: "Được rồi. Hai giờ sau phải lấy kính áp tròng ra.” Lại hỏi: “Cần tôi đưa anh về không?”

Ngụy Văn Thanh nhớ đến chiếc xe đạp điện màu hồng mà lòng vẫn còn sợ hãi, lại thấy Bạch Hứa Ngôn mặc áo tay ngắn, mồ hôi trên cánh tay đang dần được gió thổi khô, nổi lên một lớp da gà, hình như đang lạnh: “Không cần đâu, tôi có thể tự đi bộ về.”

“Được.” Đối phương không hề khách sáo với anh một chút nào: “Vậy tôi đi đây.”

Ngụy Văn Thanh nhìn chiếc xe đạp điện màu hồng biến mất trong gió, lúc này mới chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của đối phương.

Tiền này không nên do cậu trả, Ngụy Văn Thanh nghĩ, quả bóng kia không phải do cậu đá mà.

Nhưng cuộc thì biện hộ sắp đến, hắn không còn thời gian để nghĩ nhiều, vội vàng cầm tài liệu vào phòng hợp. Cẩn thận kiểm tra lại Power Point nhiều lần, lại đọc nhẩm bản thảo trong lòng hai lần, cởϊ áσ khoác ngoài để lộ cổ áo vest và cà vạt bên trong, bình tĩnh chờ đến lúc cuộc thi biện hộ bắt đầu.

Phong cách của đại học D là giải quyết toàn bộ cuộc thi biện hộ giải thưởng quốc gia của toàn trường cùng một lúc, dựa theo thứ tự lớp từ thấp đến cao, mỗi người chỉ được có năm phút. Căn phòng nhanh chóng chật kín người, một mảnh đông nghịt.

Phải đợi rất lâu mới đến lớp thứ tư, Ngụy Văn Thanh nghe câu được câu không, suýt chút nữa đã nhịn không được lấy điện thoại ra chơi, cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên từ bục giảng xa xa, hắn mới đột ngột ngẩng đầu lên nhìn.

Người bạn học đi xe đạp điện màu hồng vừa nãy đã tắm rửa thay quần áo đang đứng trên bục giảng, xém chút nữa thì hắn đã không nhận ra.

Áo khoác đen bên ngoài áo sơ mi trắng, Ngụy Văn Thanh vô tình chạm mắt với cậu, hắn thầm nghĩ:

Sao lại ăn mặc quê mùa như lúc nãy nữa rồi.

Hắn liếc mắt nhìn Power Point, vừa đúng lúc nó đang ở trang tự giới thiệu.

Người bạn học đi xe đạp điện màu hồng tên là Bạch Hứa Ngôn, sinh viên năm thứ hai chuyên ngành điện khí.

Sở thích được ghi trên cột kia là:

Bún thịt dê ở căng tin của tầng ba.