Ngụy Văn Thanh cầm theo chiếc áo nỉ lông cừu vô nhà vệ sinh, lúc quay lại thì đã khoác trên người chiếc áo khác rồi, hắn bỏ áo sơ mi cùng cà vạt vào túi rồi cầm trên tay.
Thời điểm Ngụy Văn Thanh tiến vào, Bạch Hứa Ngôn vừa thay áo xong, đang chầm chậm cởϊ qυầи.
Cậu ngồi trên ghế, áo dài che đi nội y, chỉ để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Ngụy Văn Thanh lùi lại hai bước: “Cần tôi lát nữa hẵng vào không?”
Bạch Hứa Ngôn đang khó chịu vô cùng còn phải chiến đấu với cái quần lắc lắc đầu.
Lẩn đi làm gì, hồi còn học đại học có ai là chưa thay đồ trước mặt bạn cùng ký túc xá đâu, vả lại cũng không phải Ngụy Văn Thanh chưa thấy cảnh cậu không mặc qυầи ɭóŧ bao giờ.
Cậu thực không phải dạng người sẽ để tâm tới vấn đề này.
Ngụy Văn Thanh mang theo cây lau nhà cùng thuốc khử trùng 84 vào, tranh thủ khoảng thời gian Bạch Hứa Ngôn thay đồ lau qua sàn nhà một lượt.
Kỳ thực sàn cũng không dơ bao nhiêu, có điều Ngụy Văn Thanh như thể có mối hận thù sâu sắc với nó mà điên cuồng rải thuốc khử trùng, ra sức mà lau. Hắn mặc áo nỉ màu mận chín của Bạch Hứa Ngôn, tay áo hơi ngắn, mỗi lần dùng lực là cánh tay như muốn lao ra khỏi ống tay áo.
Mùi hăng của thuốc khử trùng 84 chầm chậm lan tỏa trong không khí, Bạch Hứa Ngộn nhớ ra Ngụy Văn Thanh có bệnh sạch sẽ.
Chẳng trách hắn lại nhịn cơn buồn nôn giúp mình dọn dẹp đống hỗn độn kia.
Có một tổng giám đốc Ngụy mắc chứng bệnh sạch sẽ không biết Bạch Hứa Ngôn đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng cũng cọ sạch sàn nhà, sau đó nhặt quần áo bẩn mình vừa thay ném vào máy giặt. Tiếng máy giặt chạy ầm ầm, Ngụy Văn Thanh nói vọng ra từ nhà vệ sinh: “Mang cả thẻ Bảo hiểm Y tế nữa.”
Chuyện gì cũng muốn quản.
Bạch Hứa Ngôn lấy ví tiền với khẩu trang để trong cặp sách màu đen ra, mấy năm gần đây cậu chưa từng mang thẻ bảo hiểm y tế bên mình. Thế rồi đang đi giày, cậu lại bởi vì cơn chóng mặt mà lả đi, ngồi phịch xuống đất.
Ngụy Văn Thanh dọn dẹp sạch sẽ đi ra, trông thấy Bạch Hứa Ngôn đang nằm trên cái ghế nhỏ trước cửa không ngóc đầu lên nổi, hắn cúi xuống với vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu bị cảm lạnh là biến bản thân thành như này à?”
Bạch Hứa Ngôn nhọc nhằn mở mắt, liền thấy giao diện của Ngụy Văn Thanh phóng đại trước mặt mình. Thị lực của cậu từ nãy bị đọng máu nơi đáy mắt đã không tốt là bao, lúc này đây cậu mới có thể chiêm ngưỡng rõ ràng Ngụy Văn Thanh trông như thế nào.
Mắt kính thay loại gọng vàng, tóc mái vuốt ngược ra sau, nhưng nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy bao nhiêu cảm xúc đều được đôi lông mày sắc lẹm của hắn ẩn đi, vẫn như xưa, chẳng thay đổi chút nào.
Nhớ hồi xưa
Ngụy Văn Thanh lớn lên cũng không đến mức hung dữ như người đồn.
Bạch Hứa Ngôn định mở miệng vặn lại rằng bệnh cúm khác với cảm lạnh thông thường, ai dè đột nhiên trời đất đảo lộn, cả cơ thể cậu rời khỏi mặt đất.
Ngụy Văn Thanh đỡ một tay dưới nách cậu, tay kia đỡ đầu gối, bế cậu lên: “Mở cửa.”
Còn khom người để cậu tiện chạm tới tay nắm cửa.
Bạch Hứa Ngôn chân không chạm đất, bệnh còn chưa đỡ, đầu cậu lại càng đau càng choáng. Thiết nghĩ Ngụy Văn Thanh bế cũng bế rồi, nếu giờ cậu tay đấm chân đá bảo bản thân có thể tự đi thì quả là vô ơn.
Tổng giám đốc Ngụy đây sức khoẻ dồi dào, lúc dùng lực bắp tay mạch máu nổi lên, áp vào lưng hắn cực kỳ có cảm giác an toàn, như thể có bế hai người như cậu lên cũng không vấn đề gì.
Thế là Bạch Hứa Ngôn mở cửa, nâng người dựa vào vai Ngụy Văn Thanh, vươn tay lấy chiếc túi Ngụy Văn Thanh đang cầm lên.
Ngụy Văn Thanh thuận theo đưa cho cậu, lộ ra vẻ mặt hài lòng ‘coi như cậu biết điều’ nói: “Chìa khoá xe ở túi quần bên trái.”
Tay phải Bạch Hứa Ngôn cầm túi, tay trái tìm, cơn cảm lạnh khiến bàn tay trái vụng về của cậu phải nỗ lực mãi mới có thể cầm được chìa khóa thành công. Chất vải quần hãng Hạ Thiên rất mỏng, Ngụy Văn Thanh cảm giác đùi mình sắp bị bỏng mất thôi.
Hắn ôm Bạch Hứa Ngôn xuống tầng, bước đi đầy vững chắc.
*