Lúc Thời Tiểu Tranh chuẩn bị dùng ga trải giường nối với nhau thành một sợi dây thừng để thả xuống lầu cũng là lúc Lục Thiên Ánh đã trở lại.
Dĩ nhiên là Thời Tiểu Tranh phản kháng dữ dội. Ánh mắt của cậu bướng bỉnh giống như con mèo hoang nhỏ yếu ớt, phản kháng như vậy lại khơi dậy bản năng cầm thú trong Lục Thiên Ánh, kết quả không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến nội dung tiếp theo của cuốn tiểu thuyết, Tây Ngạn Du chửi thầm một tiếng.
Không hổ là tra công trong tiểu thuyết cổ đại, đúng thật là không có tính người.
Ba ngày ba đêm sau đó, suýt chút nữa thì Thời Tiểu Tranh đi đời nhà ma. Cũng may Lục Thiên Ánh tinh thông y thuật, vì vậy hắn ta đã cho cậu uống thuốc đầy đủ. Nói một cách khoa trương là ba ngày ba đêm sau, Thời Tiểu Tranh cũng đã hạ sốt.
Đúng thật là… Nói quá rồi.
Tiếp đó, trong một tháng ở trong phòng học tập với các loại công cụ và đồ dùng, Thời Tiểu Tranh vô cùng xấu hổ và giận dữ, cậu đã phản kháng đủ kiểu, còn có ý định tự sát nhưng đều không thành công.
Nhưng trải qua một tháng, sớm chiều ở chung gần gũi với nhau, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lục Thiên Ánh rất yêu chiều Thời Tiểu Tranh. Ngay cả khi xử lý một việc nhỏ, hắn ta cũng đưa Thời Tiểu Tranh đi theo. Trong lúc đó, mưa dần thấm lâu, Thời Tiểu Tranh cũng đồng thời có cảm giác yêu mến lẫn oán hận Lục Thiên Ánh…
Tây Ngạn Du biết được điều đó, răng của cậu bỗng có cảm giác ê buốt.
Cậu lấy tay sờ cái trán nóng bỏng của mình, kéo đôi chân mềm nhũn đi vào trong phòng, đi về phía chiếc giường lớn.
Đầu óc cậu mơ mơ màng màng đi từng bước đến bên cạnh giường lớn, bất chấp mặt bị đập xuống giường, Tây Ngạn Du trực tiếp ngã xuống chiếc giường, gối êm mềm mại và ấm áp, lại cởϊ áσ ngủ bằng gấm cao cấp ra, thoải mái thở dài một tiếng.
Tùy ý đi.
Đôi mắt của cậu khép lại, cứ như vậy mà ngủ thϊếp đi.
Không biết qua bao lâu, Tây Ngạn Du có cảm giác bên hông căng thẳng, dường như có người đang ôm chặt thắt lưng của cậu, cái cằm cũng bị cái gì đó dùng sức bóp mạnh.
Cả người cậu vô cùng đau đớn, cậu không nhịn được kêu lên một tiếng, thở dài một hơi, chậm rãi mở to mắt.
Cậu nhìn thấy trước mắt là ánh mắt âm u của nam nhân, cùng với mái tóc đen dài bị rối tung lên. Dường như khuôn mặt quanh năm lạnh như băng của hắn ta đang dần dần tan biến, trong màn đêm yên tĩnh tản ra một loại hơi thở mờ ám.
Tây Ngạn Du nhắm mắt lại một cách khó khăn, hàng mi ướt sũng chạm vào nhau, cảm nhận được độ ấm hiếm hoi.
Hình như cuối cùng cậu cũng nhận ra rằng người này chính là Lục Thiên Ánh vừa đi ngâm suối nước nóng trở về.
Lúc trước, khi nhìn thấy dáng vẻ thận trọng, ăn mặc nghiêm chính của Lục Thiên Ánh, cậu còn thấy hắn ta giống một người đứng đắn. Còn bây giờ, tay áo của hắn ta được xắn lên, áo trong màu trắng để rộng thùng thình, vạt áo tùy ý mở, làm lộ ra một mảng ngực lớn và cơ bụng, giống như khi bỏ đi lớp áo khoác trói buộc kia, nhìn hắn ta chẳng còn một chút đứng đắn nào, lại càng tăng thêm cảm giác đáng sợ và nguy hiểm hơn.
Lục Thiên Ánh dùng tay giữ chặt cằm của Tây Ngạn Du, nương theo ánh nền mờ nhạt đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trong bàn tay lớn của hắn ta.
Bàn tay hắn ta đang nắm lấy khuôn mặt nóng bỏng, có ngũ quan vô cùng xinh đẹp, tinh xảo kia. Ánh mắt của Lục Thiên Ánh đảo qua người đang sốt cao mà đỏ bừng mặt đó, hắn ta thấm mồ hôi ở chóp mũi nhỏ xinh, hai má đỏ ửng, cuối cùng ánh mắt hắn ta dừng ở cặp mắt ướt sũng của cậu.
Màu đen trong mắt cậu uốn lượn, giống như một con suối trong, liếc mắt một cái là thấy đáy, trong đó chứa đứng hơi nước mênh mang. Ánh mắt đó trong suốt, không một tiếng động làm rung động lòng người.
Lục Thiên Ánh dùng ngón cái cọ cọ vào cằm và môi của Tây Ngạn Du, hắn ta vừa cười vừa nhìn Tây Ngạn Du, khẽ mở mắt bạc, giọng nói vang lên không rõ ràng:
"Có sao không, ta thấy ngươi đáng thương quá."