Chương 3

Ngọc Thanh Sương nhìn về phía cửa: “Chủ thượng, cậu ấy đang sốt.”

Một loạt tiếng bước chân nhẹ mà ổn định vang lên, cuối cùng dừng bên cạnh Tây Ngạn Du, người nọ cũng từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu.

Tây Ngạn Du nhìn về phía người tới, người này chính là Lục Thiên Ánh.

Làm một trong số các tra công, dung mạo của hắn ta tất nhiên không phải bàn cãi. Trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc một thân áo gấm màu xanh cổ tròn thêu hoa văn chìm với ống tay áo bó, dáng người cao gầy, tóc đen như mực bị ngọc quan bó lại, đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén lại lạnh thấu xương. Dung mạo tuấn tú xuất sắc, thân cao chân dài, đai ngọc thít chặt hiện ra vòng eo thon chắc, khí chất lạnh lùng ít khi cười nói.

Tây Ngạn Du nhìn người nọ, không khỏi nhớ tới miêu tả trong sách.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, trong sách nói dung mạo Thời Tiểu Tranh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngay cả Lục Thiên Ánh dạo chơi muôn vàn bụi hoa cũng bị ngạc nhiên đứng hình một lúc.

Hơn nữa dáng người Thời Tiểu Tranh nhỏ gầy, khó có thể phân biệt là nam hay nữ. Với lại cơ thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng, tóc dài đến eo nhưng khô xơ dễ gãy, khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay, cằm nhòn nhọn, đôi mắt hoa đào đẫm nước nên trông cậu như một đóa hoa trắng nhu nhược lung lay trong gió lạnh, làm người ta cảm thấy đau lòng. Khiến cho Lục Thiên Ánh từ trước đến nay vốn lạnh lùng lại bất giác mềm lòng, vừa gặp đã thương.

Lúc sau, Lục Thiên Ánh bế Thời Tiểu Tranh lên, ôm cậu về phòng của hắn ta, đích thân truyền thụ kỹ thuật giường chiếu…

Khụ.

Nghĩ đến đây, Tây Ngạn Du cứng họng.

Ừm.

Cái gì nên tới thì vẫn sẽ tới.

Hai người nhìn nhau không nói gì một lát, Lục Thiên Ánh lấy lại tinh thần, quả nhiên tiến lên bế Tây Ngạn Du lên, đi về phía cửa.

Ninh Chiếu khom mình, nghĩ đến hai người sắp làm cái gì, gã ta thầm cắn chặt răng, trong mắt đầy ghen ghét.

Ngọc Thanh Sương yên lặng đi theo, nhưng khi hai người kia bước ra khỏi cửa phòng chứa củi thì y cũng dừng bước, nhìn theo bóng hai người đi xa, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.

So với sống trong mơ màng, ngợp trong vàng son, ồn ào náo động ở sảnh trước của lầu Xuân Phong, hậu viện lại rất là yên tĩnh.

Trong đó đình đài lầu các, lầu nhỏ xinh xắn sát nhau, phần lớn là nhã uyển để chuẩn bị cho các vị khách quý. Mà ở nơi sâu nhất trong hậu viện còn là nơi ở của lâu chủ Lục Thiên Ánh. Đó là một kiến trúc cao bảy tầng, xây giữa hậu viện tên là lầu Ngọc Dẫn.

Trăng lên giữa trời, chuông đồng treo dưới góc mái lầu Ngọc Dẫn theo gió nhẹ mà phát ra những âm thanh thanh thúy dễ nghe.

Sau khi được Lục Thiên Ánh đưa đến đây, hắn ta chê ảo vải thô sơ của cậu bám đầy bụi và trên người cậu toàn là mồ hôi chảy ra do sốt nên bị ném cho người hầu, để người hầu dẫn cậu đi tắm rửa, còn hắn ta thì đến suối nước nóng nhỏ trong hoa viên dưới lầu để tắm gội.

Động tác của người hầu rất nhanh nhẹn, chưa đến mười phút đã tắm sạch sẽ cho Tây Ngạn Du, thay cho cậu áo trong sạch sẽ trắng tinh rồi đưa cậu đến phòng ngủ ở tầng trên cùng.

Tây Ngạn Du còn đang sốt cao bị người hầu hạ tắm nước ấm cho thì cảm giác cơ thể hơi tốt hơn một chút. Lúc này, cậu đi chân trần đạp lên tấm thảm dày, trong lầu được trang bị bếp sưởi nên ấm áp như mùa xuân.

Tây Ngạn Du thoải mái duỗi eo, đi dạo trong phòng một vòng, nghĩ tới cốt truyện tiếp theo.

Thời Tiểu Tranh vẫn luôn muốn chạy trốn. Tuy cơ thể cậu ốm yếu nhưng tính cách lại rất quật cường cứng cỏi, bị người hầu trợ giúp tắm rửa và ném tới đây thì lập tức hiểu ra bản thân sắp đối mặt với cái gì. Thừa dịp Lục Thiên Ánh chưa trở về mà chạy đi.

Chỉ là tuy cửa sổ có thể mở ra nhưng nơi này là tầng bảy, hiển nhiên cậu không thể trèo cửa sổ mà ra. Muốn đi từ cửa chính thì cửa đã bị đóng từ bên ngoài, hơn nữa ở đó còn có thủ vệ võ công cao cường canh gác.