Chương 25

Mọi người nhao nhao phụ họa.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói chua lòm vang lên: “Vậy hắn còn tính cho tên kia, nói là “quý không thể tả” nữa chứ…”

Mọi người nhất thời đều im lặng.

Ninh Chiếu cười lạnh một tiếng: “Một tiện dân, có gì mà quý không thể tả chứ?”



Buổi tối Tây Ngạn Du trở về từ chỗ Ngọc Thanh Sương, trên bàn bày mấy món ăn đã nguội lạnh.

Hôm nay cậu bị cảm lạnh, trán lại hơi nóng lên, ngồi bên cạnh bàn trong chốc lát, nhìn đồ ăn lại không có khẩu vị gì.

Cậu ghé vào trên bàn, đầu có hơi choáng váng, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng nhớ tới một bát chè tuyết hoa được ăn hôm đó, rồi mơ màng ngủ thϊếp đi.

Không biết qua bao lâu, cậu tỉnh lại duỗi người, mở to mắt, phát hiện trước mặt có một bát chè tuyết hoa.

Hoa Tuyết Lạc tiên nhân ngồi bên cạnh cậu.

Tây Ngạn Du giả vờ không thấy tiên nhân, vui vẻ nâng chè hoa tuyết lên, bắt đầu ăn.

Văn Lâm Quân ở bên cạnh nhìn cậu, ánh mắt dừng trên vầng trán trơn bóng của cậu.

Tây Ngạn Du hạnh phúc ăn chè tuyết hoa.

Vị tiên nhân này muốn làm gì?

Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du thật lâu, bỗng nhiên đưa tay sờ đầu Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du: “...”

Tây Ngạn Du cảm giác đỉnh đầu lành lạnh, đang do dự có nên cho chút phản ứng hay không, cuối cùng ngậm thìa, nghi ngờ giơ tay xoa đầu, cảm giác trên tay lạnh như băng.

Vân Lâm Quân dừng lại.

Tay y được tay Tây Ngạn Du bao lấy, có lẽ là do sốt, lòng bàn tay của Tây Ngạn Du rất nóng.

Tây Ngạn Du giả vờ như không sờ thấy gì, thả tay xuống, tiếp tục ăn chè tuyết hoa.

Vân Lâm Quân chậm rãi bỏ tay ra, nhìn tay mình một hồi, như có điều suy nghĩ, bóng dáng tản đi như sương mù.

Mười ngày sau, Ngọc Thanh Sương thỉnh cầu với Lục Thiên Ánh, để hắn ta và Ninh Chiếu cùng dạy Tây Ngạn Du.

Mấy ngày nay Lục Thiên Ánh ngày nào cũng đi kiểm tra, mỗi lần đi đều bị tức đến đau gan, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Ngọc Thanh Sương, hắn ta đồng ý.

Ninh Chiếu cứ như vậy lại bị kéo gần cái hố lửa này.

Hơn nữa, Lục Thiên Ánh dặn dò hai người bọn họ, mắng thì được, nhưng không được đánh Tây Ngạn Du. Một chân của Tây Ngạn Du đang bị gãy xương, hắn ta hy vọng cậu nhanh chóng dưỡng thương xong, đừng để lại tật. Hai người bọn họ sợ Ninh Chiếu không nhẹ không nặng, lưu lại vết sẹo trên người hoặc là trên mặt của Tây Ngạn Du.

Một tháng sau.

Lục Thiên Ánh vừa mới ra ngoài trở về dường như quên mất đau khổ lúc trước, cũng hy vọng một tháng này dưới sự cố gắng của hai người có thể có bất ngờ xảy ra, vì thế hăng hái bừng bừng quyết định đi kiểm tra.

Tóc ngắn của Tây Ngạn Du mọc thành một đống lông xù đen nhánh, lười biếng ngồi ở trên ghế, mắt hoa đào khép hờ, dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.

Tiên nhân từ lần trước sờ đầu cậu sau đó thì không xuất hiện trước mặt cậu nữa, Tây Ngạn Du mừng rỡ tự do, bởi vì cảm giác tồn tại của vị này rất mạnh, bản thân muốn giả vờ không nhìn thấy y cũng rất nhọc lòng.

Kỳ diệu chính là, mới hơn một tháng, chân của cậu đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Trái lại với Ninh Chiếu, bây giờ chỉ có thể chống gậy hoặc ngồi trên xe lăn xuất hành, vì thế Ninh Chiếu trừng cậu không ít lần.

Lục Thiên Ánh nhìn mái tóc giống như lông của Tây Ngạn Du, có hơi buồn cười, hắn ta rất hài lòng với mái tóc đen nhánh mới mọc ra này.Khoảng thời gian này Tây Ngạn Du ăn no ngủ say nên sắc mặt rất tốt.

Trái lại thì hai vị sư phụ Ninh Chiếu và Ngọc Thanh Sương vô cùng âu sầu, chỉ trong một tháng ngắn ngủ, họ cứ như già đi vài tuổi.

Ninh Chiếu nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, lúc này gặp được Lục Thiên Ánh, chẳng buồn cáo trạng nữa.

Ngọc Thanh Sương lặng lẽ lấy một xấp giấy có chữ Tây Ngạn Du viết ra.

Lục Thiên Ánh có dự cảm không lành, hơi do dự một lúc mới nhận lấy rồi xem, sau đó không muốn nhìn lại thêm lần nào nữa.