Chương 22

Ninh Chiếu đang nằm trên giường, mặc dù đã bôi thuốc, đau đớn do gãy xương và vết thương trên trán tra tấn gã ta không thể ngủ được.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị người ta gõ nhẹ hai tiếng, Ninh Chiếu tưởng là gã sai vặt nên nhắm mắt như cũ không phản ứng lại.

Cửa phòng bị mở ra, có người đi từ bên ngoài vào.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Ninh Chiếu đã biết là ai, gã ta lập tức mở to mắt, muốn ngồi dậy, lại bị đau a một tiếng, nằm trở về, nhìn về phía người tới: “Chủ thượng.”

Chủ thượng tới thăm gã ta!

Lục Thiên Ánh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn cánh tay và chân của gã ta: “Khá hơn chút nào chưa?”

Trong lòng Ninh Chiếu cảm thấy cực kỳ cảm động và đáng giá, cảm giác bản thân có thể lập tức đi như bay, vội nói: “Đại phu đã xem qua, khá hơn nhiều rồi. Chủ thượng không cần lo lắng.”

Lục Thiên Ánh gật đầu, nhìn Ninh Chiếu: “Ngươi hà tất gì phải tức giận với hắn?”

Dứt lời, hắn ta kể tính toán của mình với Tây Ngạn Du cho Ninh Chiếu.

Ninh Chiếu càng nghe hai mắt càng sáng.

Quả nhiên đúng như gã ta suy đoán!

Tất cả buồn bực trong lòng Ninh Chiếu đều tan đi.

Cuối cùng, Ninh Chiếu suy tư nói: “Quý Dạ Vân… Quả thật, nghe nói hắn ta không gần nữ sắc, yêu thích đủ loại mỹ nam tử, tuy rằng sủng ái của hắn ta không lâu dài, là kẻ có mới nới cũ. Nhưng mỗi người mới tới đều sẽ hết sức sủng ái, thậm chí còn từng vì một nam sủng mà không quan tâm gϊếŧ rất nhiều người.”

Lục Thiên Ánh: “Đúng vậy. Là phụ tá đắc lực của hoàng đế Đông Tề, hắn ta không có bất kỳ khuyết điểm gì, ngoại trừ cái này.”

Ninh Chiếu suy nghĩ: “Cho nên, nếu Thời Tiểu Tranh có thể mê hoặc hắn ta một thời gian, chúng ta có thể dùng kế mỹ nhân và kế ky gián, ly gián quân thần Đông Tề, họa loạn triều cương. Tốt nhất còn có thể thông qua vu oan hãm hại khiến hắn ta bị hoàng đế nghi kỵ, cả nhà bị gϊếŧ. Đến lúc đó, cho dù hắn ta giống như Phạm Vô Cữu năm đó, lưu vong nước khác, hay là bị tàn sát, đối với Tây Tần ta mà nói, đều là chuyện tốt.”

Lục Thiên Ánh: “Đối với ta mà nói, đó là công lớn. Đến lúc đó…”

Trong mắt hắn ta lóe lên vẻ tham vọng.

Ninh Chiếu nhìn Lục Thiên Ánh, tâm trạng hoàn toàn ổn định lại, suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: “Nhưng mà Thời Tiểu Tranh kia… Nghe nói Quý Dạ Vân ngoại trừ dung mạo ra, còn thích đa tài đa nghệ…”

Lục Thiên Ánh: “Ta đã từng thử hắn, hoàn toàn chưa từng đọc sách viết chữ, hơn nữa, đầu gỗ không nhanh nhẹn.”

Ninh Chiếu nghe vậy, khóe miệng cũng sắp nhếch đến lỗ tai.

Chủ thượng mắng tên kia ngốc!

Ninh Chiếu vui đến mức suýt chữa nữa quên lối về.

Lục Thiên Ánh: “Trọng trách này giao cho ngươi, ngươi phải bồi dưỡng hắn, cầm kỳ thư họa ca múa. thứ nào cũng phải tinh thông.”

Ninh Chiếu choáng váng: “Ta?”

Lục Thiên Ánh: “Ngoài ngươi ra, không ai có thể làm được.”

Ninh Chiếu ưỡn ngực: “Chuyện này giao cho ta, người yên tâm. Ta bảo đảm dạy Thời Tiểu Tranh thành một người sắc nghệ song tuyệt có thể khiến họ Quý mê đến nỗi quên lối về!”



Ngày hôm sau, Ninh Chiếu sai người đưa Tây Ngạn Du đến phòng của gã ta.

Phòng dùng để huấn luyện ở lầu năm có Ngọc Thanh Sương ở đó, không tiện. Phòng của Tây Ngạn Du lại quá nhỏ. Phòng của Ninh Chiếu đủ lớn, là phòng riêng, ngoài phòng ngủ là phòng khách, bên kia phòng khách là thư phòng, vả lại hiện giờ gã ta hành động không tiện, ở chỗ này huấn luyện Tây Ngạn Du là lựa chọn tốt nhất.

Trong thư phòng, Ninh Chiếu ngồi trên một chiếc ghế thái sư có bánh xe, nhìn dáng vẻ ngơ ngác chưa tỉnh ngủ của Tây Ngạn Du trước mặt, tùy ý chỉ mấy cái bàn đã bố trí sẵn: “Cầm kỳ thư họa ca múa, ngoại trừ múa hiện tại ta không thể dạy ngươi cũng không thể học, những thứ khác chọn lấy một cái, coi như mở đầu.”

Bây giờ khi Ninh Chiếu nhìn thấy Tây Ngạn Du, như đang đối đãi với một quân cờ, biết cậu ở trong lòng lâu chủ vốn không có địa vị gì, lòng ghen tị cũng tiêu tan rất nhiều, thậm chí bởi vì có thể trở thành người lập công trong tương lai, cũng kiên nhẫn với Tây Ngạn Du hơn một chút.