Chương 15

Ninh Chiếu siết chặt chiếc roi da, gã ta cúi đầu im lặng, cắn môi dưới nhìn Tây Ngạn Du bằng ánh mắt không cam lòng.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ lười biếng của Tây Ngạn Du thì tất cả sự tỉnh táo của Ninh Chiếu đã bị đánh bay ngay lập tức. Gã ta ưỡn thẳng sống lưng và chế nhạo:

“Ta chưa từng nghe thấy chuyện người bị chủ thượng đuổi về nơi này còn có thể được đón đi. Nếu xảy ra chuyện gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm.” Sau khi nói xong, gã ta nhìn về phía hai vị sư phụ: “Ra tay đi!”

Vừa dứt lời, cổ tay gã ta vung lên, chiếc roi da vυ"t lên trong không khí.

Hai vị sư phụ bị dọa sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Ở trong lầu, danh tiếng xấu xa của Ninh Chiếu đều khiến mọi người vừa nghe thấy đã sợ mất mật. Hai vị sư phụ liếc nhìn nhau, lấy một bình xuân dược từ trong chiếc hộp đựng đầy chai lọ ở bên cạnh và đi đến chỗ Tây Ngạn Du. Một người giữ vai Tây Ngạn Du, người còn lại cố gắng cưỡng ép cậu uống nó.

Lúc này, Tây Ngạn Du lại ngáp một cái, sau đó đưa tay ra nhận lấy.

Cảm ơn nha, để ta tự làm.

Đừng làm phiền giấc ngủ của ta.

Sau đó cậu ngửa đầu uống sạch trong một lần.

Vị sư phụ vươn tay ra: “Trời ơi! Không thể uống hết…”

Tây Ngạn Du trả lại chiếc bình trống rỗng cho ông ta.

Vị sư phụ nhận lấy chiếc bình trống rỗng, nói hết những điều ông ta muốn nói lúc ban đầu với vẻ mặt bàng hoàng: “Tất cả được…”

Tất cả mọi người: “…”

Ninh Chiếu cười khẩy: “Thiếu kiên nhẫn đến vậy sao?”

Ninh Chiếu liếc nhìn hai vị sư phụ, hai người họ nhìn nhau.

Vốn dĩ hai vị sư phụ còn nghĩ chắc hẳn tên nhóc này sẽ chống cự vài cái, hất đổ tám, mười cái bình để kéo dài thời gian, nhưng thật sự không ngờ…

Bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào mạnh mẽ đến như vậy!

Ninh Chiếu: “Còn chờ cái gì nữa?”

Hai vị sư phụ do dự, không lên tiếng.

Ninh Chiếu: “Được lắm, các ngươi không dám ra tay đúng không?”

Gã ta đi một vòng quanh Tây Ngạn Du, cười gằn: “Cũng được thôi. Vậy đợi hắn chủ động đi.”

Chẳng bao lâu sau, khuôn mặt của Tây Ngạn Du hơi đỏ lên.

Ngọc Thanh Sương nhíu mày, bước lên trước muốn dẫn Tây Ngạn Du đi uống thuốc giải, nhưng lại bị Ninh Chiếu ngăn cản: “Ngươi!”

Ninh Chiếu: “Đừng tìm phiền toái.”

Ngọc Thanh Sương mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm vào Ninh Chiếu.

Ninh Chiếu nhìn chằm chằm hắn ta một lát rồi cười khẩy: “Đồ đạo đức giả.”

Sau khi nói xong, gã ta đưa tay đẩy Ngọc Thanh Sương ra rồi không để ý đến hắn ta nữa.

Chẳng biết từ lúc nào trên tay Vân Lâm Quân xuất hiện một ly rượu, y khẽ nhấp một hớp, nhìn về phía Tây Ngạn Du, trên môi nở một nụ cười.

Một lát sau, trong ánh mắt của tất cả mọi người, Tây Ngạn Du đột nhiên ngáp một cái, sau đó chậm rãi nằm xuống mặt đất cứng rắn và ngủ thϊếp đi.

Tất cả mọi người: “…”

Ninh Chiếu nhăn mày, trừng mắt nhìn Ngọc Thanh Sương: “Ngươi đã đổi thuốc rồi đúng không?”

Ngọc Thanh Sương nhìn Tây Ngạn Du đang dần ngủ say, trong đôi mắt hắn ta lóe lên sự nghi ngờ.

Hai vị sư phụ cũng cảm thấy bối rối trong chốc lát, bọn họ ngửi chiếc bình trống rỗng rồi cau mày. Ninh Chiếu nhìn thấy vậy thì chộp lấy chiếc bình trống rỗng rồi ngửi thử.

Đây đúng là xuân dược mà.

Gã ta vứt chiếc bình sang một bên rồi cau mày nhìn Tây Ngạn Du.

Sau đó mọi người chờ đợi khoảng thời gian một chén trà, Tây Ngạn Du càng ngủ càng say, thậm chí còn bắt đầu ngáy khe khẽ.

Vân Lâm Quân trầm ngâm nhìn Tây Ngạn Du, sự thú vị trong đôi mắt màu tím càng nhiều hơn.

Một lúc lâu sau, Ninh Chiếu tự mình lấy một loại xuân dược khác từ trong chiếc hộp nhỏ, gã ta nắm cổ áo Tây Ngạn Du và kéo lên, chuẩn bị ép cậu uống hết.

Ngọc Thanh Sương và nhóm người sau lưng hắn ta lại định bước lên ngăn cản lần nữa nhưng họ vẫn bị người của Ninh Chiếu chặn lại.

Tây Ngạn Du ngơ ngác mở mắt ra, khi nhìn đến chiếc bình đang ở cạnh miệng mình thì cậu đưa tay xoa xoa bụng.