Quyển 1 - Chương 8: Tăng thêm thiết lập

Đối với cậu mà nói, mặt mũi so với mạng sống lớn hơn nhiều.

Khi đối mặt với loại tình huống này, cậu tuyệt đối không thể dễ dàng nhả ra.

[Thực ra chúng tôi cũng không muốn đối xử với ngài như vậy, nếu ngài ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta có thể trở thành bạn tốt.]

Ai sẽ cùng kẻ lừa đảo làm bạn bè?

Nhưng lời định mắng còn chưa kịp nói ra, một trận điện lưu dũng mãnh đột nhiên trải quét toàn thân, thoáng chốc cậu giống như sắp đạt cao trào lại bị người đè lại qυყ đầυ, Đổng Đồng hai chân không có sức lực, ngã xuống dưới đất.

Tiêu Văn Dịch: “Bảo bối, cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Giọng nói nôn nóng dần trở nên mơ hồ, Đổng Đồng kẹp chân không ngừng cọ xát vặn vẹo, phản ứng sinh lý khó có thể khống chế, chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ nức nở.

“Ưm…… Hức, a……”

Giọng nói âm hiểm lại trầm thấp của hệ thống truyền đến: [Tăng thêm thiết lập, mỗi ngày ngài đều sẽ động dục giống như cɧó ©áϊ, là một con điếm dâʍ đãиɠ không cưỡi trên dươиɠ ѵậŧ người khác thì không sống được, mỗi ngày đều cần tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới tiêu.]

[Tiêu Văn Dịch đã nắm giữ thân thể của ngài, mệnh lệnh của hắn đối với ngài là tuyệt đối.]

[Thỉnh không cần phản kháng.]

Cậu làm sao có thể chấp nhận loại chuyện này xảy ra? Bất cứ ai cũng được, nhưng sao lại là tên này.

“Đều cút đi hết cho tôi, cút!” Đổng Đồng quát lớn, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại càng lúc càng thêm mãnh liệt, cậu rõ ràng muốn đẩy Tiêu Văn Dịch ra, hành động lại ngược lại, túm chặt cổ áo hắn.

Gò má ửng hồngđặc biệt dễ thấy, tựa như đóa hoa hồng xinh đẹp kiều diễm gọi người tới hái.

Đổng Đồng thở hồng hộc, miệng nhỏ hé mở, không ngừng phun ra hơi thở nóng hổi.

“Tớ hiểu rồi, thật xin lỗi, là do tớ chưa làm cậu thỏa mãn.” Tiêu Văn Dịch tự nhiên nói tiếp, hoàn toàn không biết tình huống kỳ lạ trước mắt, đưa chiếc lưỡi nước bọt nhớp nháp ra.

Tiêu Văn Dịch: “Cậu hé miệng ra một chút được không?”

Rõ ràng là lời nói thỉnh cầu, lại khiến Đổng Đồng cả người run lên, dòng điện tê dài càng lúc càng rõ ràng, tất cả đều tập trung về hạ thể của cậu, căng trướng khó chịu.

“Không…… Ưʍ.” Đổng Đồng giãy giụa nói, nhưng theo chất lỏng càng ngày càng nhiều, cảm giác khó chịu trong thân thể rốt cuộc cũng được giảm bớt, cậu giống như là lữ hành đi trong sa mạc, thèm khát dòng nước có thể giải tỏa nóng nực khó chịu trong người.

Hai tròng mắt cậu bắt đầu trở nên mê ly mơ màng, hoàn toàn bị mất đi chính mình, trong đầu có một giọng nói dụ dỗ cậu, muốn cậu từ bỏ tất cả, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙©.

Thân thể đang căng chặt trong nháy mắt trở lên thả lỏng, chất lỏng từ khóe miệng Đổng Đồng chảy ra, cậu dang rộng hai tay nói: “Lại lần nữa nữa đi, tớ còn muốn…… Còn muốn.”

“Được, cậu há miệng ra.” Tiêu Văn Dịch lại lần nữa dẫn đường, lần này chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lúc hắn rời đi, liền đưa tay chặn cái miệng nhỏ thèm khát đang không ngừng tiến về phía trước.

Nhìn vẻ mặt thềm khát khó nhịn của thiếu niên, Tiêu Văn Dịch khẽ cười nói: “Ngoan, mau thè lưỡi ra.”

Đổng Đồng ngoan ngoãn nghe lời thè đầu lưỡi ra, giống như chó con được đặc biệt huấn luyện, thẳng đến khi đầu lưỡi bị quấn lấy tùy ý đùa bỡn, cậu vẫn chưa ý thức được bản thân đến tột cùng là đang làm cái gì.

Khi con người từ bỏ đi suy nghĩ sẽ chẳng khác gì dã thú chỉ biết đến ham muốn du͙© vọиɠ.

Tiếng nước tí tách quanh quẩn trong căn phòng, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau không rời, không ngừng trao đổi nước bọt.

Đổng Đồng thúc giục nói: “Phía dưới, phía dưới cũng muốn……”

Tiêu Văn Dịch bỗng chốc cười khẽ, trực tiếp cởi chiếc quần đùi trên người cậu xuống, ngay sau đó là chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh khiết trượt xuống mu bàn chân, người đàn ông nhìn nấm nhỏ đang dựng đứng cười khẽ một tiếng, duỗi tay nắm lấy đồ vật nhỏ xinh kia.

Lời nói vẫn nhẹ nhàng chậm rãi nhưng không cho phép cự tuyệt: “Cậu cầu xin tôi đi.”

Đổng Đồng: “Tớ xin cậu, cho tớ đi mà…… xin cậu đó, cái gì tớ cũng làm được.”

Tiêu Văn Dịch vén áo lên Đổng Đồng, đầu ngón tay từ từ trườn lên trên, ở cái bụng trắng trắng mềm mềm của cậu ấn nhẹ một cái rồi cúi người nói: “Tớ sẽ đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn hết vào chỗ này, một giọt cũng không chừa, có thể chứ?”

Tế bào cả người Đổng Đồng đều đang hưng phấn kêu gào, cậu vội gật đầu đồng ý, đôi tay cũng phủ lên, chủ động đem mười ngón tay đan vào nhau với Tiêu Văn Dịch.

Đổng Đồng tự mở rộng thân mình, dạng ra hai chân trắng nõn thẳng tắp, để lộ ra tiểu huyệt e ấp ẩn nấp giữa hai cánh mông, hồng hào đáng yêu, vì căng thẳng mà co rụt lại, đôi mắt thiếu niên lúc này đã không còn minh mẫn, dùng si mê ngữ khí nói: “Ông xã, hãy mau chóng lấp đầy cơ thể dâʍ đãиɠ này của em.”